Tôi c̣n Nợ...

Cuối năm, ngồi tính sổ đời, năm nào cũng tính, tính qua tính lại. Kết cục ḿnh c̣n nợ nhiều thứ. Cái nợ đời sống hằng ngày, ăn phải trả liền bill, ngoài ra c̣n cái nợ mà không bao giờ hết. Nợ của lính. Ai cầm súng bóp c̣ đố thoát ai không bị ..thương ?. Trong một thời gian đi lính bị thương 5 lần, không chết là cái may và cái rủi .(?). Cái may cho tôi là c̣n đây và cái rủi cho những người ghét tôi, anh em để ma sống và có ghét th́ anh em cũng chịu lây .

35 năm lang thang từ hang cùng ngơ hẻm, từ ruộng khoai ḿ đến nơi ni. Tôi nghĩ, không thể nào từ được cái nghiệp. Đă là cái nghiệp là chấp nhận. Những chua cay của người lính, những tủi nhục của tù đầy đă tạo cho tôi nh́n hiện tại bằng một sự thực hơn . Cái nh́n không quá tầm mắt, trước mặt và trong tầm tay. Không cao sang chỉ cần cái t́nh thực sự của anh em, nhớ từng hơi thuốc từng miếng cơm sấy chia nhau dưới giao thông hào và khốn nạn trong các trại tù. Chuyện t́nh lai rai không bao giờ hết chuyện.

Đến nay, nghĩ người trẻ nhất cũng trên dưới 60 quá đủ cho những suy nghĩ cho cá nhân. Cái ǵ cần nói, cần làm và có thực hiện được chưa ?. . Người ta nói ăn ở có đức sống lâu.?. Tôi nghĩ không phải, tôi không có cái đức của người như người đạo đức. Lính đâu có tiền nhiều để bố thí, đi lể không thuộc kinh và nhất là cầu nguyện. V́ tôi luôn luôn nhớ đến thầy Trần Bich Lan đă nói một câu: “Bất cứ hành động nào - kể cả hành vi Đạo Đức cũng có tính chất LỢI DỤNG”. Tôi không muốn mang tiếng là lợi dụng. Sống thoải mái,  sống cho đáng sống, có phải v́ thế anh em cỏng tôi đem về. Sống với nhau cái t́nh cảm chân thực ngàn đời không thay, nhất là những người chọn nghiệp bóp c̣ la phang. Học cũng phải bóp, không học cũng bóp.

Tôi biết anh, anh biết tôi, mọi người cùng biết nhau trong t́nh chiến hữu, dưới một màu cờ một lập trường kiên quyết chống CS. Một sợi giây nối kết lại, một sự giao hoà giữa con người và con người. Một t́nh cảm thực thụ không màu mè, trong trận chiến t́nh đồng đội bảo vệ mạng sống của nhau hơn vợ chồng hay anh em. Trong trại tù, t́nh chiến hữu d́u nhau qua cảnh khốn cùng, giữ vững danh dự với một giá, cái ǵ có thể hơn nữa .?. Cái ǵ hơn chữ TÙ, chữ tận cùng nằm ở đâu ? Nhưng đó cũng là nơi biểu hiện t́nh thương của lính t́nh huynh đệ chi binh .! Cảm xúc của ngựi lính với những cảm giác mạnh khiến cho tâm hồn người lính chai đá. Kinh nghiệm cuộc sống là do ư chí của con người. Nợ anh em thương binh bên quê nhà là chuyện nhỏ nhưng không phải trả bằng tiền, c̣n chuyện với đất nước là NỢ NƯỚC. Nếu qúy vị có thù nhà mà NỢ NƯỚC chưa TRẢ th́ lấy ǵ mà đ̣i .! Dám hy sinh tuổi trẻ, thân xác mà nay làm t́nh VỜ về VN du hí trên những giọt mồ hôi và nước mắt của anh em, phản bội lời thề năm xưa, lừa thầy phản bạn. QUỊT NỢ - những người đă hy sinh cho họ sống, bán bạn bè để mua danh lợi và chính bản thân cũng bán đó là sự ích kỷ, mù loà, không lư trí.

Tôi không muốn mượn cái t́nh đồng đội khoả lấp hay lấp liếm cá nhân riêng biệt. Tôi sinh ra là tôi đă mang nợ, sống đến nay cũng nợ, nợ trả nợ và ngàn đời không bao giờ hết nợ. Khó khăn nào cũng vượt qua, chiến trường nào cũng thích hợp. Có chơi có chịu và có ai thay thế được – xin bỏ hai chữ tội nghiệp cho tôi nhờ - Nếu Hạ Lào không vác tôi về - đâu có những chuyện t́nh lính dài lê thê. Nếu đă vay, đă nhận th́ phải TRẢ .! Anh c̣n sống là c̣n liên hệ, là c̣n mắc nợ nhau. Tôi nhớ một lần đang cuốc đất trồng ḿ, một anh chống nạng đi đến với một gương mặt xả hội đen. Hai đứa nh́n nhau, tôi hỏi:
- Anh đơn vị nào .?.
Anh trả lời:
- Sao anh biết .?.
Tôi chỉ lên trời:
- Ổng nói.
Gương mặt anh chợt giản ra và ôm chầm lấy tôi và khóc. Bố ai biết cái ǵ xảy ra trong ḷng anh ấy và cũng chả cần phải giải thích, tên là ǵ, từ đâu đến. Đưa b́nh tong nước mưa, móc túi c̣n đúng 5$ đưa cho anh. Tôi và anh không bận tâm v́ chúng tôi đă hiểu, hiểu rất nhiều với sự ôm chầm và nước mắt (- nước mắt đổ ra không cho một điều vô cớ ).

Hôm nay, trên đất Mỹ nhiều tương lai .! Đúng vậy, nếu chăm chỉ làm việc có job có tiền và hạnh phúc. Cái có nhiều nhất là bạn, bạn VN không đủ chơi thêm dân bản xứ, Mể... nhưng tôi cảm thấy thiếu một cái ǵ đó; không hiểu có phải chăng cái tính của những thằng bụi đời. Cái nghĩa cử cao thượng phóng khoáng của người lính – h́nh như bị giới hạn - khiến cho thằng tôi có ḷng dè dặt hay thời gian tù khiến người ta sinh bẩn tính, khác hơn xưa ngồi dưới thông hào hay trong trại tù .! C̣n...Anh em ở quê nhà đă quen mùi chịu đựng nắng mưa, đói khát nhưng khi được “tí đỉnh”, nhất là cuối năm là anh em ngồi lại ca những bản nhạc không lời nhưng hiểu là ḿnh ca bản ǵ, ca để nhớ tất cả mọi người. Cái t́nh bất diệt cao cả chỉ có anh em hiểu và chả cần những người kế bên nghĩ ǵ và có thể cho đồ điên. Cái sảng khoái đâu phải đâu đâu cũng có. Vui như thế, để cao ngạo cuộc đời, một đóm lửa bùng lên, một lời nói: "tụi em vẫn c̣n sống , các anh ơi .!"

Chúng ta ngồi bên nhau trong cùng một đại danh từ, đại diện của một cơ cấu quân đội VNCH. Thực hiện những ǵ trong khả năng c̣n lại, mong một sự tiếp nối thế hệ sau. Nói lên một tinh thần Quốc Gia VNCH bất diệt, với chứng tích những người Thương Binh c̣n ở quê nhà.

Một chuyện đơn giản nhưng không phải dể v́ ḷng của người Chiến Sĩ nay không c̣n NÓNG và NHIỆT HUYẾT như xưa .( v́ chứng bệnh cao máu ?. ).

Vậy: Cái NỢ nầy AI TRẢ .?.

Kính
Lạtma
Cuối năm con Cọp 2010.