Người lính miền Nam và cuộc chiến cũ

MX Phạm Văn Tiền

Ngày Quân Lực 19-6 năm nay được tổ chức trễ hơn thường lệ tại đia phương Dallas- Fort Worth vào ngày thứ bảy 23-6-07 ở thành phố Arlington Texas. Lư do là để cùng kết hợp với buổi ra mắt “Phong trào giáo dân đ̣i trả tên Sàig̣n” với sự hiện diện của linh mục Nguyễn hữu Lễ, người sáng lập phong trào cùng chiến hữu Hải Quân Trần quốc Bảo trưởng ban điều hành. Buổi lễ được số người tham dự ít hơn mọi năm v́ đa số c̣n bận đi làm và một số người khác trong hai Cộng đồng, Liên hội chiến sĩ, truyền thông báo chí đang tham dự ngày diễn hành quốc tế “Đa văn Hóa” tại New York, sau khi đă hoàn thành cuộc biểu t́nh lịch sử “Chống phái đoàn đảng CSVN do chủ tịch nước Nguyễn minh Triết cầm đầu” tại ṭa Bạch Ốc Washington DC. Nghi thức khai mạc buổi lễ do Liên hội chiến sĩ VNCH tại địa phương điều hành và phần ra mắt Phong Trào Giáo Dân th́ do đoàn thanh niên Hồn Việt tŕnh bày.

Linh mục Nguyễn hữu Lễ, người nặng t́nh với quê hương dân tộc qua câu nói để đời đáng suy ngẫm: “Trước khi làm Linh mục, tôi là một người Việt Nam”.

V́ là người Việt Nam, nên ông đă mạnh dạn gióng lên tiếng nói: ”Hỡi đồng bào Việt Nam trong nước và trên toàn thế giới! Không lẽ nào Dân tộc Việt Nam kiêu hùng tiếp tục cúi đầu cam tâm chịu nhục, trước hành vi bạo ngược của một tập đoàn chính trị đă đặt quyền lợi của đảng lên trên Dân Tộc và ngang nhiên chà đạp giá trị tinh thần của Dân Tộc hay sao?

Lịch sử đă chứng minh: “Triều đại nào rồi cũng qua đi, chế độ nào rồi cũng sẽ sụp đổ, chỉ có Dân Tộc là trường tồn”.

Ngày 2-7 năm 1976 sau hơn một năm cưỡng chiếm miền Nam. Quốc hội bù nh́n khóa 4 của chế độ CS đă ra nghị quyết đổi tên thành phố Sàig̣n- Gia Định là thành phố Hồ chí Minh. Đây là một hành động vô cùng thô bĩ do Trường Chinh, chủ tịch Quốc hội CS kư và ban hành. Với sự việc nầy, chúng muốn xóa sổ h́nh ảnh một thủ đô Sàig̣n xinh đẹp của Chính phủ Tự Do miền Nam, một thành tŕ chống Cộng của toàn vùng Đông Nam Á.

Là con dân Việt Nam, chúng ta có quyền đ̣i hỏi kẻ cướp phải trả lại những ǵ mà chúng đă lấy cướp đi, trong đó có biểu tượng thiêng liêng của thành phố Sàig̣n, thủ đô miền Nam, một thời là “Ḥn Ngọc Viễn Đông”của cả dân tộc. Đây là một trong những việc đấu tranh hợp lư mà chúng ta cần nuôi dưỡng, phát huy, và tiếp tục, song hành với các phong trào đấu tranh đ̣i Tự Do, Dân Chủ của người dân trong nước.

Trang sử Việt Nam Cộng Ḥa đă bị lật qua, cùng với một lực lượng quân đội hùng mạnh. Chúng ta, những chiến sĩ QLVNCH một thời xông pha lửa đạn, hơn 250 ngàn đồng đội đă hy sinh v́ Tổ Quốc trong cuộc chiến bảo vệ Tự Do cho miền Nam suốt hơn 20 năm. Chúng ta đă tận lực chiến đấu, đem xương máu ḿnh để bảo vệ mảnh đất cha ông, trước sự xâm lăng thô bạo của chủ nghĩa CS toàn cầu.Tuy chưa tṛn phận sự v́ vận nước nổi trôi, chúng ta không thành công nhưng chúng ta cũng đă thành nhân. Như một văn hào đă nói: “Những cái chết cho Tổ Quốc, chỗ xứng đáng nhất là .. đặt trên bàn thờ”.Vinh quang thay cho những người đă anh dũng nằm xuống v́ lư tưởng Tự Do cho tổ quốc và dân tộc của ḿnh.

Bên cạnh những phong trào lợi dụng phương tiện truyền thông phản chiến, may thay, chúng ta c̣n không ít người c̣n chút lương tâm, Jean Lacouture một nhà báo Pháp đă rơi nước mắt khi tường thuật lại những ǵ ông đă tận mắt chứng kiến tại mặt trận Xuân Lộc trong những giờ phút sau cùng. Những người lính của sư đoàn 18 Bộ binh, bằng hết sức ḿnh đă đánh những trận đánh tuyệt vời, trong những giờ phút cuối cùng hấp hối của miền Nam. Ông đă phải thốt lên “Cái Quân lực đó quả thật gan dạ và anh hùng. Họ chiến đấu vô cùng ngọan mục và tôi thật ḷng kính phục!” Hơn 20 năm ṛng ră chiến đấu khốc liệt, có khi hai bên chỉ để giành giật nhau từng cánh rừng, ḍng sông, con đường, gốc phố. Anh em bà con ḍng họ t́m kiếm nhau để chém giết, bằng sức mạnh và vũ khí ngọai bang. Để rồi kết quả sau cùng Người lính miền Nam buộc phải thua trận, bị thua mà không biết v́ sao ḿnh phải thua? C̣n kẻ chiến thắng th́ bàng hoàng ngơ ngác, cũng không biết tại sao mà ḿnh có thể chiến thắng nhanh, và quá dễ dàng như vậy!

Cuộc chiến của chúng ta vừa qua là một cuộc nội chiến, giữa chính nghĩa và phi nghĩa, giữa điều thiện và cái ác, mọi thắng bại trên chiến trường chẳng có giá trị ǵ khi mà quyền quyết định nằm trong tay các thế lực ngọai bang. Người Mỹ và các nước bạn Đồng Minh một khi đă không c̣n t́m được bất cứ lợi lộc nào nữa, và v́ quyền lợi tư riêng của quốc gia bản xứ, nên sẵn sàng rút bỏ những chiến hữu, đồng đội ḿnh không do dự, không thương tiếc. Việt Nam Cộng Ḥa đă bị bức tử, bị bán đứng bằng một hiệp định ngưng bắn buộc phải kư tại Paris vào ngày 28-1-73. Đừng bao giờ đem thành bại luận anh hùng, sự thất bại trong quá khứ là là tích lũy mọi thành công của tương lai, v́ ai chiến thắng mà không hề chiến bại! Có nhiều người bi quan mà hỏi rằng: “Chúng ta hôm nay c̣n ǵ nữa để mà đấu tranh, trong khi CS đang nắm quyền cai trị đất nước, được các tổ chức quốc tế công nhận?” Xin thành thật trả lời:
- Chúng ta c̣n, c̣n nhiều thứ lắm, trong đó có ḷng tự hào về một dân tộc anh hùng, về những đồng đội đă anh dũng hy sinh.
- Chúng ta c̣n sĩ khí của một tập thể quân đội kiêu hùng đă từng làm nên nhiều chiến thắng lịch sử.
- Chúng ta c̣n niềm kiêu hănh về những cái chết oanh liệt của các tướng lănh chỉ huy.
- Chúng ta c̣n đầy đủ chính nghĩa để tiếp tục trách nhiệm chưa hoàn thành đối với quốc gia dân tộc.

Ngày nào chế độ CS c̣n là ngày đó chúng ta c̣n chiến đấu, v́ chính nó là nguyên nhân của sự nghèo đói, lạc hậu, điêu đứng, lầm than của cả dân tộc chúng ta. Cuộc chiến chống chủ nghĩa CS Việt Nam của chúng ta chưa chấm dứt, nó vẫn c̣n và hiện đang tiếp tục một cách khốc liệt hơn, không phải bằng vũ khí mà bằng h́nh thức đàn áp, giam cầm, bịt mồm, bịt miệng người dân một cách dă man mà trong lịch sử dân tộc chưa có chế độ nào tàn tệ như thế.
Người chiến sĩ miền Nam chưa bao giờ nhận được lệnh giải ngũ, và v́ vậy mỗi một chúng ta cần phải tiếp tục bổn phận và trách nhiệm của ḿnh, dù sức tàn lực kiệt cũng phải chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng. Chúng ta không được phép đứng bên Ngoài cuộc đấu tranh v́ Tự Do, Dân chủ của dân tộc. Đào ngũ trong lúc nầy là khiếp nhược, hèn nhát, không xứng đáng là một chiến sĩ QLVNCH.

Hơn 32 năm cai trị người dân theo chủ nghĩa Marx- Lenin và “Bác Hồ vĩ đại”, là hơn 32 năm người CS đưa đất nước đến chỗ diệt vong. Hơn 32 năm bần cùng hóa nhân dân theo một chủ thuyết không tưởng. Những lănh tụ gian ác già nua đă chết đi lại được thay vào những thành phần trẻ khát máu, để tiếp tục củng cố một chế độ chẳng thuận ḷng người. Cả khối quốc tế CS thay nhau sụp đổ, chỉ c̣n một vài nước lạc hậu lỗi thời. Bất hạnh thay cho dân tộc chúng ta, nước Việt Nam vẫn c̣n nằm trong danh sách đó.

Nhiều chính trị gia đă từng nói, sự lừa dối là thứ thuốc phiện của chủ nghĩa CS. Chúng lừa dối người lẫn ḿnh, bưng bít thông tin để lừa người trí thức, nói láo với nông dân để nâng họ lên tận trời xanh, tâng bốc người ít học để họ làm điều ác, con lên án cha mẹ, vợ đấu tố chồng để rồi sau khi đạt được mục đích tất cả đều trở thành vật hy sinh, bị chính con người CS thanh trừng giết hại chẳng gớm tay. Chế độ CS cai trị người dân bằng vũ lực như lời khẳng định của Mao trạch Đông: “Súng đạn đẻ ra chính quyền, hay quyền lực đặt trên ṇng súng”.

Người CS huênh hoang chiến thắng miền Nam bằng h́nh ảnh “Có O du kích dương cao súng, thằng Mỹ lom khom bước cúi đầu”, để rồi bây giờ đây hết thủ tướng Phan văn Khải, rồi mới đây chủ tịch Nguyễn minh Triết sang cầu cứu van xin Mỹ để tiếp tục củng cố chế độ bạo quyền Chuyến đi ô nhục nầy sẽ để lại muôn đời trong kư ức mỗi người dân Việt Nam với tất cả niềm đau dân tộc. Trước chuyến đi vỏn vẹn mấy ngày, đă bị tổng thống Goerge W Bush dằn mặt bằng cách tiếp đón hội kiến các nhà đấu tranh Dân Chủ trong nước cũng như tại hải ngoại, ngay cả việc đ̣i dẹp bỏ rút lại lời mời của phó tổng thống Dick Cheney. Trong một bức thư hội đồng an ninh quốc gia Hoa Kỳ gửi nhà đấu trong nước Đỗ nam Hải ngày 25-5-07, đă ca ngợi những hành động dũng cảm mà các nhà đấu tranh đă và đang làm của phong trong trào 8406 v́ dân chủ và nhân quyền cho Việt Nam. Trên đường đi dự hội nghị G-8, vào ngày 05-06-2007 khi dừng chân tại thủ đô Praha Tiệp Khắc, trong bài diễn văn về Dân chủ, Nhân quyền, tổng thống Bush đă long trọng cam kết là Hoa Kỳ sẽ tiếp tục hỗ trợ mạnh mẽ nhân dân các dân tộc bị áp bức, những chiến sĩ dân chủ đang bị giam cầm là những nhà yêu nước, chính họ sẽ là những nhà lănh đạo đất nước trong tương lai, đă nhiều lần nhắc đến và đ̣i trả tự do ngay cho bà Aung San Suu Kyi và Linh mục Nguyễn văn Lư. Ông hănh diện để nhận ḿnh là vị tổng thống của các nhà bất đồng chính kiến v́ tự do dân chủ trên toàn thế giới. Cũng chưa hết, trong lễ khánh thành tượng đài kỷ niệm nạn nhân CS toàn thế giới ngay trên đồi Capitol, đúng một tuần lễ trước khi Nguyễn minh Triết đến, cũng chính tổng thống Bush lên án chế độ CS toàn cầu, đă giết hại hàng triệu người trên toàn thế giới, trong đó không quên nhắc đến chế độ CS Việt Nam. Đồng quan điểm với hành pháp Hoa Kỳ, chủ tịch Quốc hội, bà Nancy Pelosi và các vị dân cử đồng viện, cũng đă có cuộc hội kiến gấp với các nhà đấu tranh dân chủ hải ngoại, để lắng nghe t́m hiểu sự thật về hiện trạng đàn áp dữ dội tại Việt Nam, đặc biệt qua bức h́nh “bịt miệng không cho nói” trong phiên ṭa trá h́nh ngày 30-3-07 của Linh mục Nguyễn văn Lư.

Với những chuẩn bị kỹ lưởng như vậy của nước chủ nhà, người khách bất đắc dĩ Nguyễn minh Triết đứng trước một hoàn cảnh khó xử, tiến thối lưỡng nan, không c̣n con đường nào khác hơn thôi th́ đành xâm ḿnh, chịu đấm để ăn xôi vậy. Là chủ tịch đại diện cho một quốc gia được nước chủ nhà mời đến, nhưng bị coi thường về những việc làm gian ác không thuận ḷng người, nên đă bị khinh rẻ xấu hổ vô cùng. Không có 21 phát súng chào mừng, không có cờ xí, không dạ tiệc thiết đăi, không có thông cáo chung sau cuộc hội kiến, phải trốn chui, trốn nhũi, trước sức mạnh của cuộc biểu t́nh phản đối, lên án, bởi hàng ngàn người đồng hương của ḿnh, phải đi vào bằng cửa hông, cửa hậu. Chưa hết, trong suốt buổi gặp gỡ trao đổi, đă bị vị chủ nhà quay như quay dế, rất nhiều câu hỏi tại sao được đặt ra. Tại sao muốn phát triển kinh tế, muốn nước giàu dân mạnh mà không tôn trọng nhân quyền, tại sao bắt giữ những người chỉ v́ họ đ̣i tự do, dân chủ? Tại sao?.. tại sao?. “Tôi cũng nói rơ ràng là nếu muốn quan hệ giữa hai bên phát triển sâu hơn, một điều quan trọng là các người bạn (Việt Nam) của chúng ta phải cam kết mạnh mẽ hơn trong vấn đề nhân quyền và tự do, dân chủ. Tôi đă giải thích niềm tin tưởng mạnh mẽ của tôi là các xă hội sẽ phong phú hơn lên nếu nhân dân được phát biểu tự do và tín ngưỡng tự do”( tổng thống George W. Bush).

Tha hương ngộ cố tri, lần nầy không thể dành cho chủ tịch Nguyễn minh Triết. Từ Wasington đến Newyork về miền Nam California, nơi nào cũng có hàng ngàn người vẫy cờ quốc gia đả đảo ông và gần 200 người trong phái đoàn tùy tùng. Người ngọai quốc sẽ nghĩ sao khi người dân Việt Nam biểu t́nh phản đối một vị nguyên thủ quốc gia cũng là người Việt Nam, nhưng họ không chấp nhận người đó xứng đáng đại diện cho ḿnh. Làm sao trả lời trước công luận quốc tế về những bưng bít thông tin, về chuyện thay nhau ăn cướp tài sản nhân dân, về chuyện cắt đất dâng biển, triều cống Trung Quốc, buôn bán thân xác phụ nữ, trẻ em, xuất khẩu lao động làm tôi tớ nước ngoài, và nhất là khống chế đàn áp các phong trào đ̣i Tự do, Dân chủ.

Để khỏi bị ngượng miệng chỉ c̣n cách trả lời chống đỡ :“Giữa Việt Nam và Hoa Kỳ c̣n tồn tại một số ư kiến khác nhau, về quan niệm và phương thức đảm bảo quyền con người là điều b́nh thường do hoàn cảnh lịch sử, truyền thống văn hóa và tập quán khác nhau. Sự khác biệt nầy là rất nhỏ so với lợi ích chung và tiềm năng hợp tác rộng lớn giữa hai nước”. Dầu là kẻ ngu dốt nhất, ai cũng phải biết thế nào là nhân quyền, đă là quyền con người th́ bất cứ dân tộc nào trên thế giới cũng đều giống nhau, trừ khi đó là xă hội loài vật, nếu khác nhau th́ làm sao có bản “Tuyên ngôn quốc tế nhân quyền Liên Hiệp Quốc”. Không ǵ trơ trẽn bằng khi cố chối quanh là ở Viêt Nam không có chuyện đàn áp bắt bớ người dân, không có tù chính trị, tất cả người đă bị giam giữ đều phạm tôi h́nh sự, họ đă vi phạm điều luật do nhà nước quy định, và việc bắt giữ xử lư họ là điều đúng theo hiến pháp. Thế th́ tại sao bịt miệng cha Lư trước phiến ṭa không cho phát biểu. Trong một thư gửi cho cụ chủ tịch Nguyễn minh Triết của ṭa Giám mục Nha Trang đề ngày 7-7-07 Cha Phaolồ Nguyễn văn Ḥa thay mặt hội đồng Giám mục Việt Nam đă phản đối việc tờ báo Tuổi Trẻ đă ghi lại câu trả lời của cụ với đài CNN Hoa Kỳ về vụ xử Cha Lư “Hội đồng Giám mục Việt Nam và ṭa thánh Vatican cũng đồng t́nh với chúng tôi” là không đúng sự thật . Cuối cùng rồi Sự Thật cũng được nói ra.

Đă là người Việt Nam dù trong nước hay tại hải ngoại, không ai có thể không ứa lệ trước nghĩa cử bất khuất, can đảm, giàu ḷng yêu nước của nữ luật sư Lê thị Công Nhân. “Sống thế nào th́ sống, phải giữ ḷng tự trọng và lương tâm của ḿnh. Đồng bào ơi! Hăy cứu lấy tôi, bọn công an CS sắp bắt tôi rồi, tôi không bao giờ thỏa hiệp, chứ đừng nói chuyện tôi đầu hàng. Tôi sẽ không bao giờ đầu hàng dù chỉ c̣n một ḿnh tôi chiến đấu”. Có lời nói nào cao đẹp và cảm động hơn lời nói nầy trước những ngày cuối cùng em bị bắt. Ngoài bức ảnh lịch sử CS bịt miệng cha Lư, chúng ta thấy ǵ nơi những nụ cười ngạo nghễ thách thức của bác sĩ Lê nguyên Sang với hai tay bị cùm khi bị các tên công an dẫn đi. Nguyễn Phong, Nguyễn b́nh Thành, Nguyễn bắc Truyền, Nguyễn văn Đài, Lê thị Công Nhân, Hoàng thị Anh Đào... những người con yêu quư của tổ quốc vẫn b́nh thản, hiên ngang đi vào nhà tù nhỏ để dân tộc sớm thoát khỏi nhà tù lớn.

Hành động biểu t́nh phản đối vừa qua là một nghĩa cử phải làm của cả tập thể Người Việt Quốc gia, để tỏ tấm ḷng biết ơn và chia xẻ những đau đớn mất mát mà những người đấu tranh đang gánh chịu, theo tinh thần: “Máu chảy ruột mềm, một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”. Như lời khẳng định của giáo sư Nguyễn Chính Kết “Đồng bào hải ngọai biểu t́nh chống CS càng nhiều, th́ trong nước các chiến sĩ đấu tranh càng ấm ḷng chừng nấy”. Chúng ta sẽ không bao giờ từ bỏ bất cứ cơ hội nào để “Đả đảo bọn CSVN”, bao vây và rượt đuổi chúng cho đến tận sào huyệt cuối cùng, đ̣i chúng phải thả ngay không điều kiện những nhà đấu tranh dân chủ mà chúng đang giam giữ, đừng dùng những người yêu nước Việt Nam như một món hàng trao đổi, mua bán để chế độ được sống c̣n.

Chủ tịch Nguyễn minh Triết cùng phái đoàn tùy tùng đă về lại trong nước. Đă có quá nhiều bàn tán, xôn xao về chuyến đi nầy. Phía CS th́ cho rằng họ đă kết thúc một chuyến đi thành công, c̣n Người Quốc Gia th́ cho rằng một chuyến đi đầy tủi nhục. Mặc dầu dưới áp lực của Hoa Kỳ và dư luận, họ vẫn ù lỳ bảo thủ lập trường cố hữu, dù tổng thống Bush hay bà chủ tịch quốc hội Nancy Pelosi hoặc các vị dân biểu, kêu gào phải thả ngay vô điều kiện các nhà bất đồng chính kiến mà hàng đầu là linh mục Nguyễn văn Lư , họ vẫn không nghe. Họ hứa trả tự do cho 3 nhà đấu tranh dân chủ, được quốc tế quan tâm trước chuyến đi. Nhưng rồi họ chỉ thả 2, chẳng những thế c̣n tiếp tục bắt thêm nữa. Họ ngang nhiên chà đạp, thách thức trước công luận Quốc tế.

Trên thế giới nầy, trong suốt chiều dài lịch sử nhân loại cho đến bây giờ, tự do, dân chủ chưa bao giờ xin mà có, chờ mà được. Không có thứ Nhân quyền nào mà người ngọai quốc mang đến cho dân tộc ḿnh. Việc hỗ trợ bên Ngoài là cần thiết, nhưng không quan trọng bằng chính ḷng dân.

Nhà cầm quyền CSVN đang ngồi trên đống lửa về nhiều cuộc biểu t́nh khiếu kiện của người dân. Nhà nước Cộng ḥa Xă hội Chủ nghĩa VN đang có nguy cơ sụp đổ bất cứ lúc nào. Chúng đă đẩy người dân đến bước đường cùng và giờ đây không ai c̣n sợ hăi nữa. Không những chỉ các bà Mẹ chiến sĩ, những người có công với “Cách mạng” mà ngay cả những người dân Việt Nam Cộng Ḥa, từ một nhóm nhỏ vài ba chục người nay đă lên đến hàng ngàn người, khắp nơi tỉnh nào cũng có. Đa số họ bị cướp nhà, cướp đất, bị áp bức bất công bởi những cấp chính quyền địa phương tham nhũng. Từ trụ sở Quốc hội 2 tại Sàig̣n đến vườn hoa Mai xuân Thưởng Hà Nội, thảm cảnh màn trời chiếu đất vẫn c̣n phải tiếp diễn dài dài. Đă đến lúc chế độ bạo quyền không c̣n dám mạnh tay trấn áp.” Bất cứ ở đâu, bất cứ thời nào, phong trào nhân dân đấu tranh cho tự do, dân chủ, nhân quyền nếu nhà cầm quyền thống trị không diệt được trong buổi ban đầu th́ sẽ trưởng thành trên tro tàn của chế độ thống trị (Vi Anh)

Bên cạnh những thống khổ của người dân trong nước, bên cạnh những hào khí kiêu hùng của tiền nhân để lại cho những nhà đấu tranh trong nước. Bên cạnh nhiều tổ chức hội đoàn đă hết ḷng hỗ trợ cho cuộc đấu tranh chung. Chúng ta c̣n thấy ǵ ở những kẻ ăn cơm quốc gia thờ ma CS. Tờ báo Việt Weekly tại nam Cali đă điên rồ ca tụng chế độ CS và suy tôn thần tượng gian ác Hồ chí Minh. Một nhục tướng Nguyễn cao Kỳ bẩn thỉu tanh hôi xum xoe nịnh hót đ̣i xóa bỏ lằn ranh Quốc Cộng. Một nhóm Quốc Gia Nghĩa Tử Heritage quỳ lạy van xin thỉnh cầu chế độ CSVN “Quư Ngài mở rộng ḷng nhân ái cho phép chúng tôi được cơ hội trùng tu nghĩa trang B́nh An để được đền ơn công sinh thành, dưỡng dục của cha anh chúng tôi. Nếu được sự chấp thuận, xin quư Ngài nhận nơi đây ḷng biết ơn của chúng tôi. Kính chúc quư Ngài được dồi dào sức khỏe”. Tại sao các em không thương và giúp đỡ người c̣n sống, các TPB lầm than khổ cực, những đồng đội của cha anh các em bị kẻ thù bạc đăi thậm tệ tại quê nhà. Các em nhỏ những giọt nước mắt “khô” vào thân xác của người chết để mưu toan ư đồ ǵ? Các em có biết là các em đang tiếp tay để duy tŕ và bảo vệ một chế độ gian ác, theo đúng nghị quyết 36 về những “khúc ruột ngàn dặm”, xóa bỏ hận thù, nối gót hèn tướng Nguyễn cao Kỳ hay không? Những bức h́nh khúm núm tŕnh thưa dạ bẩm của các em tại ṭa đại sứ CS, trước một tên tà lọt vô danh tiểu tốt nào đó nằm chễm chệ trên bộ salon, đă được các báo CS trong nước đăng tải nhiều lần. Tại sao các em tự xưng là con cháu của các tử sĩ VNCH lại đi làm chuyện đó, các em có thấy nhục không? Các em có thấy mắc cỡ với những người trẻ đấu tranh trong nước, đặc biệt là nữ luật sư Lê thị Công Nhân không? Chỉ cần thôi không tranh đấu là cũng đă có một đời sống b́nh thường, chứ đâu quá tệ như các em! Với áo măo cân đai, các em đă làm một chuyện sai trái, là sỉ nhục vong linh những chiến sĩ anh hùng. Ai chỉ dạy các em làm như vậy? Các em có biết rằng bọn CS muốn xóa sổ nghĩa trang Quân Đội lần cuối với cái tên dân sự “Nghĩa đia B́nh An”, điều nầy có nghĩa rằng những tử sĩ VNCH nằm trong đó là những người dân sự, chết v́ bệnh tật hay theo kiểu xe cán chó, chó cán xe. Chứ làm ǵ c̣n là “Nghĩa trang B́nh An” mà các em xin xỏ để trùng tu! Người Cộng Sản cưởng chiếm miền Nam, cướp nhà cướp đất người dân, xua đuổi Thương bệnh binh VNCH ra khỏi các quân y viện khi vết thương c̣n đang rĩ máu, phá tan hoang các Nghĩa trang tử sĩ VNCH, đào mồ cuốc mă để trả thù. Đây là lúc họ phải chính thức xin lỗi, bồi thường thỏa đáng, nếu họ muốn chúng ta quên đi quá khứ. Tại sao lại phải van xin, cám ơn họ! Các em có thấy nghịch lư không? Hăy mở mắt mà xem những người dân cùng khổ, khố rách áo ôm, đang quyết tâm đấu tranh đ̣i lại quyền sống con người hiện đang diễn ra khắp nơi trong nước. Họ đâu có phải tự xưng là kỷ sư, bác sĩ như các em, trắng trợn ca ngợi ḷng nhân từ của chế độ CSVN

Những người lính miền Nam đồng đội cha, anh, các em vẫn c̣n đây chưa chết hết, mặc dầu đă có một vài v́ sao rơi rụng ở cuối cuộc đời. Những người đồng hành c̣n lại vẫn tiếp tục chiến đấu, v́ cuộc chiến chống Cộng Sản của họ vừa qua chưa chấm dứt. Tại sao các em không tiếp tay cùng cha anh để hoàn thành sứ mạng cao cả thiêng liêng đó, mà sớm vội quy hàng?

Bó thân về với triều đ́nh
Hàng thần lơ láo phận ḿnh tính sao?
Áo xiêm ràng buộc lấy nhau
Vào luồn ra cúi công hầu mà chi ! ( Nguyễn Du)

Ngày nào chế độ CS c̣n là ngày đó toàn dân Việt Nam c̣n chiến đấu. Nơi nào có CS xuất hiện là nơi đó có sự phàn đối, biểu t́nh của người lính VNCH. Dù bao lâu chăng nữa, người lính miền Nam vẫn phải tiếp tục cuộc chiến cũ của ḿnh. V́ chủ nghĩa“Cộng Sản không thể nào thay đổi được, chỉ có tiêu hủy chúng đi thôi”(Boris Yelsin)

Danh tướng Mac- Arthur đă nói “Người lính già không bao giờ chết, chỉ mờ đi mà thôi”, và đó cũng là h́nh ảnh người chiến sĩ miền Nam Tự Do.

Đất nước c̣n đó ta c̣n đây.
C̣n ḷng dân là ta c̣n có ngày phục quốc

Arlington tháng 7-2007
Mũ xanh Phạm văn Tiền