Page 256 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 256
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
ở quận Định quán trước năm 1975, muốn gặp rồi bà Khâm Hương cúi mặt nức nở, đôi vai
Ba cậu chốc lát. rung lên:
Cậu thanh niên vào bên trong, dìu một - Cháu nó mất rồi ông ạ! Sau năm 75, nó
ông già gầy ốm bước ra. Ông già nheo mắt lấy chồng người Hoa ở Chợ Lớn, có một đứa
nhìn anh một cách xa lạ: con trai kháu khỉnh lắm. Hồi năm 85, hai vợ
- Thưa ông là ai và gặp tôi có việc gì cần chồng đóng mười mấy “cây vàng” để vượt
không? biên bán chính thức. Không ngờ đêm đó
Anh nhìn ông chủ tiệm một thời mập xuống tàu, chạy đến chân cầu chữ Y thì tàu
mạnh, tươi trẻ mà nay trông quá già nua ốm chìm, chết cả vợ chồng con cái. Chết tức tưởi,
yếu… Anh nở nụ cười xót xa: tội nghiệp quá!
- Chú Khâm Hương không nhận ra tôi Anh nhìn ông bà Khâm Hương, như hai
sao? Hồi trước, năm 1975 chú có nhổ răng thân cây héo úa, rũ xuống với những khổ đau
cho ông Phó quận nào mà nhất định không vì thương nhớ người con gái và cháu ngoại
nhận tiền không? mến yêu của họ. Anh cúi mặt để dấu dòng
Ông già Khâm Hương móm mém cười, nước mắt đắng cay, thương cảm.
quay vào bên trong gọi vợ: * * *
- Ông Phó hồi xưa thường đến nhà mình Anh chia tay với ông bà Khâm Hương,
chơi đó. Bây giờ trông ông khác quá, tôi nhận sau khi đã nắm chặt đôi tay gầy guộc, lạnh lẽo
không ra! Nghe nói ông sang định cư ở Mỹ của ông nói lời an ủi, khích lệ… rồi bước ra
phải không? Lâu quá mới gặp lại ông, nay tôi đường, chuẩn bị lên xe. Trời đã xế chiều.
không nhận ra, thật có lỗi với ông quá chừng! Những hòn đá ba chồng bên kia đường in
Anh nhìn kỹ ông bà Khâm Hương. Ông bóng trên bầu trời xanh ngắt, vẫn im lìm,
đã gần 70 nhưng trông già trước tuổi. Bà vợ sừng sững đứng đó trong bao nhiêu thiên
có dáng còn mạnh khỏe, trẻ trung hơn, đôi niên kỷ, đã chứng kiến bao cảnh binh đao,
mắt vẫn còn đẹp như ngày anh làm việc ở chết chóc xảy ra trên mảnh đất khốn khổ này!
quận này. Khi được biết ông Khâm Hương bị Anh như thấy lại trong những vách đá núi đá
bệnh tiểu đường, anh an ủi, khích lệ ông và khô cằn đó thấp thoáng đôi mắt tròn, trong
biếu ông một số tiền để mua thuốc. Họ cảm sáng, đen láy như hai hạt nhãn, ánh lên vẻ
động vui mừng vì cuộc hội ngộ bất ngờ hôm dịu hiền của người con gái tên Hồng năm
nay. Anh nhìn căn nhà vắng người, hỏi ông xưa.
Khâm Hương: Anh nhìn lần cuối quang cảnh khu chợ
- Tôi đi Đà Lạt, ghé ngồi uống nước bên Định Quán. Nơi đây lịch sử đã diễn biến với
kia đường, thấy bảng hiệu Khâm Hương, sực biết bao sự kiện: đặc công VC đánh sập văn
nhớ đến chú. Chắc chú cho người ta thuê phòng quận năm 1971, sau đó chúng đánh
hành nghề chụp hình phải không? chiếm quận lỵ Định Quán vào đầu năm 1975.
Bà Khâm Hương trả lời thay chồng: Lịch sử đã sang trang, tất cả đã theo vận
- Thưa, đâu có cho ai thuê. Ông Phó nước nổi trôi. Tuy nhiên hình ảnh đôi mắt
không nhận ra cháu út ngồi đó sao? năm xưa vẫn còn đậm nét trong tâm hồn anh.
Anh sực nhớ cậu em út này ngày xưa đã Suốt bao năm sống tha phương tị nạn nơi hải
cùng người chị bưng trà nước sang cho anh ở ngoại, anh vẫn mong ước một ngày trở lại
căn nhà gỗ bên kia đường. Anh hỏi ông bà quê xưa. Anh muốn về lại địa phương anh đã
Khâm Hương: từng phục vụ trong hơn hai năm - với biết
- Thế cô Hồng đâu rồi? Đã có gia đình, bao hiểm nguy, bao vui buồn, cay đắng lẫn
tay bồng, tay bế gì chưa? ngọt bùi - để gặp lại những gương mặt
Một thoáng im lặng bao trùm căn nhà thương mến cũ. Nhưng nay tất cả đã đổi
mà ngày xưa, nơi đây tràn đầy tiếng cười vui thay, kể cả đôi mắt năm xưa mà nay vĩnh viễn
của ông bà Khâm Hương, tiếng khách hàng ra không còn trên cõi đời này nữa!
vào …Bỗng dưng, ông bà đưa mắt nhìn nhau, -------------------------------------------
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 254