Page 166 - DAC SAN SONG THAN 2024
P. 166
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
lại không biết bao tang thương trong mọi ngõ còn lại là tình người là cảm thông, là nhìn lại, là
hẻm hang cùng. Khắp trên nước Mỹ nầy, khi thao thức, là anh là tôi hay là chúng ta.
vào giảng đường, trong thư viện, nơi công sở, ở Không vợ, không con, không xe hơi nhà
công trường, ngoài công viên đều thấp thoáng cửa, chỉ nỗi cô đơn âm thầm giữa biển đời tan
thấy dư âm Việt Nam với chiến tranh. Câu hỏi nát mà chúng ta có biết đâu những niềm ước
như một ẩn khúc chia sẻ cảm thông sức chịu mơ đang hiện hữu. Biết đâu đó là một nụ hôn
đựng và ý chí đằng sau cuộc chiến tương tàn vì tình yêu thèm được đánh đổi bằng những gì có
họa xâm lăng Cọng Sản: Người Việt Nam ở được bằng cả cuộc đời. Khi lang thang trên phố
miền Nam? Nơi đây, xứ Mỹ từ những người vắng, khi duỗi những bước chân dài hay khi
thành công cao nhất cho đến người bình dân đang sãi những nhịp tay là biết đâu đang rong
vô gia cư, nghề nghiệp đều có xen kẻ trong đó đuổi, dù cùng tận hay đến cõi vô hình để tìm
trong số hằng ngàn người đã cùng đối diện, mong một thoáng yêu thương, dù chỉ một sợi
hứng chịu, mất mát, thương tật, chia lìa để tóc bay giữa cơn gió chiều, để thấy con tim
đồng hành với số phận người Việt Nam khi mình biết đập mạnh...
đương đầu với cuộc chiến. Hằng năm, vào giữa tháng mười một,
Lee William với khúc đồng giao trên hè có những người mà đêm thức giữa ban ngày,
phố Oakland, ông đem Khe Sanh về Mỹ nỗi ám thường nhập vào quỷ đạo, chu kỳ chuỗi luân
ảnh cơn bão lửa đạn không cùng, đem ngày dài lưu máu của những người lính trận năm nào
đêm đen Việt Nam đầy ác mộng vào trời hè khi phục sức lại chỉnh tề quân phục của đơn vị
nóng bức trong dạ áo mùa đông, đem ánh mắt cũ để nhập vào đoàn quân diễn hành. Giữa
rực thù giữa chốn yên bình, thức trắng trong rừng cờ hiệu đầy màu sắc đang gợi nhớ một dĩ
giấc ngủ giữa cảnh đời quay cuồng rộn rịp... vãng anh hùng thuở có những người trai trẻ
Lee William-ấn tượng của một ngày hiến thân bảo vệ đất nước và lý tưởng tự do
trong mọi ngày, một người không cùng màu da, bổng nổi bật lên một hàng chữ trên tấm băng
tập quán, không cùng quê hương hay duyên rôn: Tri Ân Người Cựu Chiến Binh.
nghiệp trong số cả trăm ngàn cựu chiến binh Giữa những muôn trùng tiến hóa xã hội,
trên khắp đất nước nầy. Những người đã đổ hẳn mọi người khi nhận thức rằng mình đang
máu, tù đày, mất sự vẹn toàn thể xác hay tinh sống trong khung cảnh thanh bình với bao
thần đang đồng hành cùng với biết bao anh hạnh phúc yên vui, đầm ấm từ trong gia đình ra
hùng ngã ngựa trên quê hương Việt nam khi tới xã hội sẽ nghĩ gì khi thấy những người trai
đồi diện ngày tháng còn lại. Cùng đứng sau trẻ quên mình, cống hiến đời mình cho lý
những đà tiến hóa vật chất một cách khiêm tưởng tự do.
nhường nín chịu y hệt ngày xưa khi giả từ ánh -You are my heros. Mãi mãi họ là những
đèn phố thị để trở lại chiến trường cùng đồng anh hùng./.
đội, những người chiến binh của cuộc chiến MX Hoa Biển
như có chung một khoảng đời mà thượng đế
đã sắp xếp, định vị để có cùng suy nghĩ, trăn
trở, đong đếm thời gian trong cõi chu kỳ của
nhân loại.
Sau bão lửa, Lee hồi sinh, được sống lại
trong lòng người vời bao nguồn thương cảm
cũng như những thương phế binh với những
tận cùng của thương đau và chịu đựng sẽ
không còn chỗ để tiếp nối nỗi gian truân. Chỗ
_________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2024 _TRANG 164