Page 137 - Dac San Song Than 2023
P. 137
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIET NAM
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
- Tàu tới!
Âm thanh động cơ của những con tàu tiếp rước chúng tôi nghe như dễ thương chi lạ, hình
ảnh những khối sắt lù lù xuất hiện sau những lớp sương mù trong đêm khuya trên biển như
đẹp đẽ làm sao!
Đại đội quân y lăng xăng, cùng các đơn vị khác như truyền tin, pháo binh lần lượt mang theo
những người bị thương lên tàu và ra khơi.
Con tàu thứ hai xuất hiện, Đại Bàng Lâm Thao Đại Tá Nguyễn Thế Lương, 416 Trung Tá
Nguyễn Đằng Tống, Thiếu Tá Nguyễn Văn Minh Trưởng Ban 3, Trung Úy Châu Trưởng Ban
2 cùng Đại Tá Thiệt Liên Đoàn Trưởng Liên Đoàn 15BĐQ, người chỉ huy một Liên Đoàn Biệt
Động Quân mà bây giờ chỉ có mỗi mình ông nhờ vào sự che chở của chúng tôi, cùng nhau sánh
bước hướng về con tàu đẹp đẽ nầy.
Tôi nhớm mình như muốn theo chân Đại Bàng 416 nhưng khi nhìn qua Đại Úy Lương Văn
Cường, Trưởng Ban 5, vị chỉ huy trực tiếp của tôi thấy ông không có chút phản ứng làm tôi mất
hứng, thôi chờ chuyến kế tiếp và không bao giờ tôi nhìn thấy con tàu thứ tư như theo kế hoạch.
Con tàu thứ ba xuất hiện lệch một chút về hướng Bắc, ra ngoài khỏi phạm vi phòng tuyến
của Lữ Đoàn. Đây là con tàu định mệnh cho biết bao nhiêu con người chúng tôi. Vào đến bờ, vì
ngoài tuyến của Lữ Đoàn nên các đơn vị khác nào Bộ Binh, nào Biệt Động Quân cùng TQLC
tranh nhau lên tàu, con tàu như không còn chứa đựng thêm nổi nữa vì đầy ắp những con người
như không còn chỗ trống nào, chưa kể không biết bao nhiêu người đang bám víu vào chung
quanh thành tàu.
Có thể vì sức nặng của biết bao nhiêu con người đã làm con tàu bị kẹt, phía sau tàu như
bê sang trái, rồi bê sang phải tạo dịp cho sức hút của chân vịt tàu hút vào những thân thể đang
lội xung quanh phía sau tàu và tôi như thấy màu đỏ của máu đang loang dần!
Một tiếng nổ kinh hồn ngay giửa tàu nơi mà dầy đặc những con người, dầy đặc những thân
thể bằng thịt, bằng xương, không biết rằng có bao nhiêu người bị chết hay bị thương sau tiếng
nổ ấy, rồi những thân thể còn có thể di chuyển được lại tranh nhau rời khỏi tàu.
Hỗn loạn tiếp diển với những quả súng cối, B40 và những tràng AK bắn vung vãi vào chúng
tôi tại bờ biển chỉ hơn 3 km tập trung hàng ngàn người! Chúng tôi chạy ngược về hướng Bắc
khi hướng đạn đang hướng về phía Nam nhiều hơn, rồi lại chạy trở lại hướng Nam để tránh
bớt hỏa lực tập trung của địch. Chung quanh tôi không còn ai quen chỉ thấy toàn những gương
mặt lạ mà bảng tên với những màu sắc khác nhau, tôi biết đó là các đơn vị đang thất lạc trong
hoàn cảnh hỗn độn nầy. Miệng khát, thân mỏi, cảm giác rã rời, trong hoang mang tột cùng, tôi
cứ theo đoàn người khi ngược Bắc khi xuôi Nam, khi chạy nhanh, khi lê lết với những bước
chân vô định, khi len lỏi sâu vào trong đám đông với hy vọng sẽ có những thân người che chở
cho mình từ phía ngoài, khi thẫn thờ lê những bước chân mệt nhọc, thôi mọi chuyện phú cho
Trời.
Trong vòng thời gian của ngược xuôi, xuôi ngược ấy có rất nhiều hình ảnh đậm nét khó quên,
nhiều hình ảnh thật bi thương, não nề của những người lính chiến, họ đang góp nhặt những
viên đạn, những băng đạn, những trái lựu đạn vương vãi đâu đây, họ đang quảy trên vai vài dây
ba chạc và mỗi người với một nón sắt trên tay chứa đựng những viên đạn, băng đạn mà họ có
thể tìm để mang về đơn vị mình để tiếp tục chiến đấu bảo vệ cho chúng tôi, những người đằng
sau chiến tuyến.
- Anh Đống!
Tôi mừng rỡ kêu lên khi thấy Trung Sỉ Nhất Đống của Ban 4 đang một mình với cây đại liên
50 đã được tháo gỡ từ chiếc M113. Trên bờ cát một mình anh đang bắn cầm chừng như bảo vệ
cho đoàn người đang chạy tới chạy lui như tôi.
- Ở đây với tao, mầy chạy chi cho mệt.
Nhìn nét mặt không một chút lo âu của anh tôi cảm thấy an tâm hơn nhiều.
TRANG 125 ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2023