Page 116 - Dac San Song Than 2023
P. 116
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIET NAM
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
Ông cúi đầu xuống tỏ ra thất vọng, ông lẩm bẩm: “Tại sao như vậy”, rồi ông im lặng.
Tôi hỏi ông:
- Thưa cụ, cụ là người miền xuôi tại sao lại ở đây một mình?
Ông hỏi ngược lại tôi:
- Trong Nam các anh có biết vụ án “nhân dân (văn) giai phẩm?”.
Tôi gật đầu.
Ông hỏi tiếp:
- Anh đã đọc những tác phẩm nào chưa?
- Thưa cụ có, như của Phùng Quán, Trần Dần, giáo sư Nguyễn Mạnh Tường v.v..
- Anh còn nhớ câu: “Tôi bước đi không thấy phố, thấy nhà, chỉ thấy mưa sa trên nền cờ đỏ”
Tôi mang máng nhớ hình như là của Trần Dần hay Phùng Quán. Chỉ tay vào người mình,
ông nói:
- Tôi là Trần Dần đây. Chắc bây giờ anh đã hiểu tại sao tôi bị đày lên trên nầy. Tôi cũng như
các anh “bị đày lao động khổ sai”.
Nói xong ông bước vào mang ra cho tôi một cốc nước mà ông gọi là nước vối, uống vào có
mùi vị hao hao giống trà nhưng đắng chát hơn. Ông nói vội vàng:
- Thôi uống xong anh đi đi, nếu không tụi nó biết thì không hay.
Tôi chào ông bước trở ra, ông nói theo: “xin anh em giữ gìn sức khỏe”. nhưng không nghe
ông nói thêm gì nữa, chẳng hạn như để về với gia đình, thì ra ông cũng giống như chúng tôi đâu
có ngày về để chúc nhau.
Đến năm 1978 tôi lại được “biên chế” về trạị 9. Trại nầy tọa lạc ngay trên bến phà của hồ
Thác Bà thuộc huyện Cẩm Nhân, Yên Bái. Nghĩa là tôi bị thuyên chuyển qua một vòng các trại
chung quanh hồ Thác Bà . Đến ở đây được khoảng 6 tháng, lại cũng một đêm tối mịt mùng,
lạnh rét căm căm, chúng tôi nghe một loạt súng nổ ngay vọng gác của trại. Những tiếng la thất
thanh: “Chết tôi rồi”!
Sáng ra được biết trong đêm một anh bạn tù của chúng tôi vì đói lợi dụng đêm tối mò ra
đào khoai mì để cải thiện (khoai mì, khoai lang, rau xanh đều do anh em tù sản xuất), không
may bị tên vệ binh đi tuần bắt được. Hắn bắt anh quỳ trước mặt hắn, anh không quỳ, hắn bắn
ngay mấy phát AK vào ống chân anh ta. Được võng về trạm xá ở xã Cẩm Nhân, nhưng ống chân
anh đã gãy nát nên chúng đã “cưa sống” không thuốc tê thuốc mê gì cả. Thế mà anh vẫn sống
lê lết trong trại. Anh ta tên là Hòa, một thiếu tá Không Quân, giờ nầy không biết anh ta còn hay
mất và nếu còn thì đang ở đâu?
Hai tuần sau, cũng lại một đêm tối, sau khi đi lao động về, mọi người đang nuốt những
mẩu khoai, sắn để lấy sức ngày mai cày tiếp, thì có lệnh “khẩn trương” tập họp ngoài sân trại.
Chuyện gì nữa đây? Mỗi lần tập họp như thế nầy là sẽ có chuyện lớn.
Sau khi tất cả các đội ngồi vào vị trí, im lặng chờ đợi. Khỏang 10 phút, tên trung tá trại
trưởng xuất hiện với vẻ hùng hổ. Hắn khua tay múa chân nói:
- Hôm nay tôi thông báo với các anh “cải tạo viên” chính sách nhân đạo của cách mạng đã
cho phép gia đình được gửi thư và 1 ký quà cho các anh. Ngày mai trại sẽ phát thư cho các anh.
Thật là hồ hởi phấn khởi. Bây giờ tôi đọc cho các anh nghe một lá thư, vợ của cải tạo viên viết
ra cho chồng, nghe xong các anh “mổ xẻ” như thế “lào”.
Hắn ta chậm rãi đọc, ngoài những lời thăm hỏi nhớ mong bình thường, đến một đoạn hắn
ta gằn từng chữ, nguyên văn:
- Ôi! quá khứ hồng trôi nhanh, hiện tại đen đậm đặc, tương lai không màu xanh, tuy nhiên
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2023 TRANG 104