Page 258 - DSST2020
P. 258
254
em thợ xoi mói nhìn. Một người khách phải dạo cứ vào chiều nghe ớn lạnh trong mình và
là Dĩ Vãng Tìm Quên âm thầm viết lên tường khi da gà vừa nổi lên là xương sống rung lên
của tiệm tóc hàng chữ “Chúc HueHa mau có bần bật, cơn lạnh buốt đến dựng tóc, cùn
cu Bi” khi hai chúng tôi bắt đầu thề non hẹn lưng, trun vai- chiếc giường muốn sập theo
biển. Không biết em chịu cái chi ở tôi ngoài nhịp lay của xương sống, rung cả toàn thân.
bộ đồ loang vết mồ hôi vì mưa nắng giãi dầu Chăn mền đậy kín cũng vô ích vì cái lạnh từ
trên sông nước Hương Giang hay chỉ có ông trong bung ra. Trí não không còn chỗ để
trời cột tơ duyên lại để rồi nhắm mắt đưa tưởng tới, kể cả lưỡi hái tử thần. Khi hạ cơn,
chân đi làm dâu nghề nông , mỗi ngày quay đang còn mơ mơ màng màng thì nghe tiếng
tít với bếp lửa rơm, gánh cơm bới, nhổ cỏ thỏ thẻ:
lúa, dọn ruộng, bứt tót, giên lúa. Nhìn đôi –Anh ơi, em biết anh ngoài ưa em,
chân “thành phố” trắng hồng xăn tận háng anh còn ưa cái món nầy.
em nhảy cẫng lên khi đỉa bám lúc lội ruộng Người thương, món thích còn chi
nước thì không tả hết nỗi xót xa. Trong nhà hơn, tôi lồm cồm bò dậy và xơi một lèo.
lại nhiều việc hiếu sự như kỵ giỗ, giánh phái, Về sau, lạ lùng và như nhiệm mầu,
họ làng nên liền tay đến liền chân hoài. Cái bệnh sốt rét bớt hẳn và vĩnh viễn rời xa . Cho
tội em trót dại thương chàng chịu làm dâu đại đến một hôm, em cười nhẹ pha bí hiểm:
gia đình cho đẹp cả hai- bên hiếu bên tình. –Nhờ em cho anh ăn trùn khoan mà
Hằng đêm sau một ngày lao động theo tổ, đội lành đó, em xào nó với bún miến đó anh!
và khi mọi người đi ngủ, xóm vắng người tôi ***
thường âm thầm côn đôi thùng đi gánh nước Có phải vì….
hoặc kín đáo xuống bến sông giặt giũ thay Có những người trai đáp lời sông núi
nàng. Cứ nhìn cái lưng ong trun lên khi ráng lên đường khi đất nước vào lúc nguy nan.
sức côn hai thùng nước và đống áo quần phải Họ giã từ trường lớp khi tuổi vừa đôi mươi,
giặt cho cả gia đình là thấy ánh mắt em muốn khi mà tình yêu chưa kịp đến, có chăng chỉ
chực trào ra trong khi ruột gan tôi hết bề xót là một thoáng mong manh, chưa biết hẹn hò
xa… Đêm về, rã rời sau một ngày làm dâu, nơi công viên bến vắng hay thơ thẩn nhìn lá
em nằm vật người ra, giăng mùng không đổ chiều thu. Ngay vào những giờ phút miền
muốn nổi, nhưng cũng thừa nũng nịu: Nam nguy nan hấp hối, có những người trai
–Anh ơi, mấy con muỗi nó kêu Hue, vẫn hiên ngang tiến ra phía trước, hăng say
hue , hue.. kìa! và đầy nhuệ khí như tự thuở nào…
Bề bộn thế mà cũng một lần ưu ái tẩm bổ Và họ ở lại với đất nước, chung thủy với
cho chồng món ăn chàng thích là miến xào cuộc chiến, chung tình với quê hương để trở
lươn. Món nầy nhớ mãi đến cuối đời, chết thành người tù không bản án khi thua cuộc
cũng mang theo. Số là khi ra trại, ngoài bộ mà kẻ thắng là chế độ Cộng Sản dã man.
đồ xanh có sọc trắng và tờ giấy ra trại, tôi còn Cộng Sản trả thù lớp sĩ quan, công nhân viên
mang theo mấy anh vi trùng sốt rét loại king miền Nam VN bằng những năm tháng khổ
size từ rừng Như Xuân và Bình Điền. Một sai nơi chốn núi rừng, nơi đèo heo hút gió
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020