Page 7 - TQLC Tango Nguyen Thanh Tri
P. 7

trình diện ông xếp ANQĐ, giải quyết không xong, QC202 còng tay dẫn tôi lên ông xếp
               khối CTCT. Chính trị cũng không trị được “thằng bất trị” nên tôi bị QC dẫn lên gặp Tango.
                       Đứng ngoài chờ ông CTCT vào trình bày, tôi nghe tiếng đập bàn:
                       -“… thằng nào về đây mà dám du côn, cao bồi? Đưa nó vô đây”.
                       Vào trình diện, Ông ngó tôi chằm chằm một lúc rồi phán:
                       -“.. cái mặt học trò mà muốn có bộ giò ăn cướp hay sao mày?”
                       Nghe tôi trình bày xong thì Tango nhếch mép mỉm cười:
                       -“.. đúng là thằng ngu hết cỡ, hết chỗ rồi sao mà về đây đánh lộn”?
                       Rồi Ông gọi Đ/Úy Triệu QC202:
                       - “Đem thằng Th/Úy cao bồi này nhốt nó 7 ngày cho tôi”.
                       Tới ngày thứ ba, Đ/Úy Triệu, theo lệnh ông “Phật sống” (lời ông Triệu) đến mở cửa
               ngục tha cho “quỷ sứ” tôi về đơn vị.
                       Tôi nhớ hoài cái nhìn và nụ cười mỉm của Ông. Không phải vì ông phạt nhẹ mà vì
               Ông “dạy” đàn em chứ không nạt nộ hù dọa như những bậc “tiền bố”. Từ đó trải qua bao
               sóng gió, sau 30/4, nghe tin Ông cũng ở lại và chịu cảnh tù đày tang thương, rồi nhận
               Houston làm quê hương tạm dung, tôi ước ao được một lần nhìn lại ông.
                       Hơn 30 năm sau, Tháng 7/2004, từ nước Úc xa xôi, tôi cố về tham dự đai hội TQLC
               tổ chức tại Houston, nhưng với mục đích chính là nhìn ngắm Tango.
                       Ông ngồi đó, hàng ghế đầu, trông Ông vẫn hiền từ như xưa nhưng có vẻ mệt mỏi
               hơn. Tới phần bầu Tổng Hội Trưởng để thay thế Đại Bàng Cao Bằng, chẳng ai bảo, chẳng
               ai nhắc, bất thình lình như cái máy, tôi dơ tay đề cử Tango và dĩ nhiên ông “bị” đắc cử. Tôi
               đến đứng nghiêm chào ông, tự giới thiệu là thằng Th/Úy “mặt học trò cặp giò ăn cướp”,
               Ông nhận ra và mỉm cười hiền lành hỏi thăm tôi đủ điều, cuối cùng Ông trách nhẹ:
                       - Anh giờ già yếu rồi, muốn nghỉ dưỡng bệnh thôi, vậy mà em kéo anh ra làm chi,
               sao không để người khác làm?
                       Trần Như Hùng tôi chỉ biết cười trừ, xin Ông hy sinh để anh em có đầu tầu dẫn dắt.
               Trong suốt buổi tiệc tiền đại hội, một TQLC khác, tục danh “ Lạt Ma” đứng tại cửa ra vào
               xin tất cả MX đến tham dự ký tên vào tấm bản đồ Việt Nam, khi tấm bản đồ đã kín chữ ký,
               anh ta trịnh trọng mang tấm bản đồ tặng lại ĐB Tango. Thấy hành động có vẻ là lạ, tôi hỏi
               “Lạt-ma” Khá-Lạt thì Ma giải thích:
                       - Ngày 30/4/75 tôi dẫn Tiểu Đoàn khóa sinh của Trung Tâm Huấn Luyện ra phòng
               thủ trước cửa căn cứ Sóng Thần, đến khoảng 1 giờ, Tango đi ngang, thấy chúng tôi còn
               đứng lớ ngớ, Ông hỏi sao các em không về đi, lúc đó chúng tôi mới rõ sự tình!  Cảm động
               trước tấm lòng ưu ái ấy dẫu cho khi đó “bức dư đồ đã rách” nhưng Ông vẫn giữ tư cách
               của cấp chỉ huy, không quên thuộc cấp. Những người lính tân binh ngày xưa ấy nay không
               biết ở đâu nên tôi thay mặt họ xin những chữ ký này tượng trưng cho người vắng mặt để
               gửi lời cám ơn muộn màng lên Đại Tá Tư Lệnh Phó Tango.
                        Những “Th/Úy cao bồi Quốc Việt, Tr/Úy Lạt Ma Kha-Lạt” chẳng phải hiền lành
               gì, chỉ thua có Satan, những chuyện đã qua 30 năm mà họ còn để bụng! Khiếp quá! Ai
               khuất phục được họ ắt phải là cao tay ấn hoặc có tấm lòng đại lượng.
                       Một MX khác, tuy không thuộc dạng “cao bồi” nhưng vốn thuộc lớp trẻ cứng cổ,
               đó là Long Hồ Lê Quang Liễn, đã gửi cho người viết một email nhu dưới đây:
   2   3   4   5   6   7   8   9   10