Page 255 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 255
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
bắn thẳng lên óc làm nước mắt tự động chân của các sĩ quan thì “tiểu thơ” hơn anh
chảy thôi chớ phải nói, lòng căm giận em hạ sĩ quan và binh sĩ hay không ?) mà
đầy ngập trong tim thì dễ gì tôi khóc đám tù sĩ quan đi chậm hơn đám tù đa
được ? số kia nhiều nên việc chúng tôi đi hàng
xâu bên nầy song song với những anh
Cái bụng thì cồn cào, từ hồi bị bắt tới lính của chúng tôi cách đó vài mét là
giờ cũng đã 5, 6 ngày rồi còn gì mà tôi thường. Có khi tên bộ đội đi gần đó mở
chỉ được có mấy nắm cơm vắt nhỏ xíu miệng quát tháo, có khi chúng cũng
bằng bàn tay (mỗi bửa ăn là nửa vắt !), mặc kệ mấy thằng tù, đi kiểu nào thì
còn khát thì còn nói gì ! Nắng, nóng, đi, miễn cứ đi là được rồi…
hoạt động (đi bộ ròng rã) mà không hề
có nước uống, nhìn chung quanh mình, Từ lúc bị bắt đưa về cái nhà lá làm nơi
tôi thấy ai cũng ở vào tình trạng gọi là tập trung đám tù binh mới bắt ngoài
khát rã họng là đúng chữ nhất ! mặt trận cho tới ngày hôm nay, tôi đã
bị đưa đi qua không biết bao nhiêu là
Đã vậy mà thôi đâu, trong khi hạ sĩ cảnh vật thay đổi đủ kiểu. Chỗ gần nơi
quan hay binh sĩ thì cứ chậm rãi đi tôi bị bắt (sau nầy tôi mới biết là quận Hải
thành hàng một, còn chúng tôi, sĩ quan Lăng) thì có ruộng lúa, lúa cao ngang
đâu được như vậy. Chúng dùng sợi dây ngực như lúa sạ ở Đồng Tháp Mười,
dài cột tay trái người đi trước vào tay còn giải đi thì lúc qua xóm Cửa Việt,
trái người đi sau thành từng hàng dài chúng tôi đi dọc dài theo bờ biển cát
cho tới khi nào sợi dây hết thì chúng êm mịn xinh đẹp với tiếng sóng vỗ rì
dùng sợi dây khác nên không có con số rào. Nhưng cảnh vật khi họ dẫn chúng
nhất định mỗi xâu là bao nhiêu người tôi từ phía đông QL 1 băng dần về phía
mà chỉ do độ dài ngắn của sợi dây… núi rừng phía tây thì thay đổi hẳn,
những đám rừng lúc trước giờ chỉ là
Tôi thì đi lọt vào áp chót của một sợi những cây với những cành trơ trụi vì
dây, vừa bước đi khập khiểng do đau bom đạn làm tôi nhớ tới bài hát “Sương
hai lòng bàn chân tột cùng, vừa đau Trắng Miền Quê Ngoại” có 2 câu thơ:
đớn cho số phận của riêng mình kể gì
nói cho hết. Gio Linh ơi, đất thiêng chừ run rẩy
Tội lũ chim rừng không chỗ đậu vì bom…
Tuy lúc đầu lệnh của bọn cán binh là Con đường càng đi về hướng Tây Bắc
tù binh phải đi thành hàng một nhưng càng trơ trụi, sỏi đá khô cằn. Chỉ vài
phải nói, do bị xâu chùm lại với nhau ngày đi bộ là tôi đã thấy thấm mùi đời
(với không biết có phải do lòng hai bàn lắm rồi nhưng ở trong tư thế không biết
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 245