Page 155 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 155
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
NGƯỜI THƯƠNG PHẾ BINH VIỆT NAM CỘNG HOÀ
Trong Tâm Hồn Thế hệ lớn Lên Sau Cuộc Chiến
Khiếu Ngọc Lam, Laval, 12/2024
Khoảng năm 1972-73, mùa Hè hằn sâu vào trí nhớ của mẹ tôi rồi thỉnh
Đỏ Lửa, mẹ tôi cùng một số đồng thoảng bà lại kể cho tôi nghe, giọng
nghiệp trường nữ trung học Gia Long đầy thương cảm. Bà không thể quên và
dẫn học trò trường đi uỷ lạo thương luôn kết thúc câu chuyện “biết rồi, khổ
bệnh binh đang chữa trị tại Tổng Y lắm” này bằng câu:
Viện Cộng Hoà. Trong số những - “Tội quá đi mất!”
thương binh nặng mới được đưa về, có Thời gian lâu sau ngày mất miền
một anh lính trẻ đã làm mẹ tôi và đoàn Nam, tôi lớn lên và trở thành một thiếu
người đến thăm đặc biệt quan tâm. nữ 16-17 đầy nhựa sống trong một
Anh thương binh này không Saigòn ốm yếu, rách nát! Một hôm
nằm trên giường bệnh viện như những xách giỏ ra chợ, vừa đến đầu ngõ, tôi
thương bệnh binh khác. Thân thể đầy thấy một người thương phế binh tầm
thương tích của anh bị treo lủng lẳng, 30 tuổi, gầy gò đen đủi, cụt hai chân,
đầu chúi xuống, đến gần mới nghe ngồi trên một cái ghế đẩu thấp. Ông
tiếng rên thật khẽ. Sức của anh đã cạn mặc áo sơ mi vàng ố, quần lính rằn ri,
kiệt, không còn đủ hơi để biểu lộ nỗi ôm cây đàn guitar cũ kỹ, dây đàn lên
đau đớn tận cùng của thể xác. không chỉnh. Tôi không còn nhớ ông ca
Mẹ tôi vô cùng xúc động với bản gì, chỉ biết là về lính, nhạc “sến” với
nhiều câu hỏi: “Làm sao anh ta ăn những câu rất mùi mẫn và nức nở:
uống, vệ sinh được? Bác sỹ có thể cứu
ca này được không? Anh ta có vợ con Có người lính xa nhà nhớ em gái
chưa? Gia đình anh ta đã được báo và hậu phương. Có người mẹ già mong gặp lại
đến thăm? Họ nghĩ gì? con trai đi lính đã lâu chưa về. Có nỗi niềm
“Anh thương binh bị treo lủng thân trai thời chiến bỏ bút nghiên, vác ba
lẳng trong Tổng Y Viện Cộng Hoà” đã lô lên đường theo tiếng gọi núi sông.
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 145