Page 116 - DAC SAN SONG THAN 2025
P. 116
TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
Tôi muốn gởi đến người đó lời cả bầu trời quê hương của bà, hỏi sao
cám ơn chân thành của tôi, bởi vì anh bà không xót xa đau khổ?
ta đã cho tôi thấy cái tình người trên Nghĩ như vậy nên tôi thấy
quê hương tôi nó vẫn là như vậy đó, thương bà già đó vô cùng. Tôi hy vọng,
cho dù ở trong một hoàn cảnh xô bồ về sau trên xứ sở tạm dung, bà mua
hỗn loạn như những ngày cuối cùng được một cái nón lá để mỗi lần đội lên
của tháng tư 1975. bà sống lại với vài ba kỷ niệm nào đó,
ở một góc trời nào đó của quê hương…
Chuyện 2: Quê Hương Xa Rồi!
Cũng trên chiếc cầu thang dẫn Chuyện 3: Những Bàn Tay Nhân Ai.
lên tàu, một người đàn ông tay ôm bao Cũng trên bến tàu nầy, trong
đồ to trước ngực, cõng một bà già tóc luồng người đi như chạy, một người
bạc phếu lất phất bay theo từng cơn đàn bà còn trẻ mang hai cái xắc trên
gió sông. Bà già ốm nhom, mặc quần vai, tay bồng một đứa nhỏ. Chắc đuối
đen áo bà ba màu cốt trầu, tay trái ôm sức nên cô ta quị xuống. Thiên hạ quay
cổ người đàn ông, tay mặt cầm cái nón đầu nhìn nhưng vẫn hối hả đi qua, còn
lá. Bà nép má trái lên vai người đàn tránh xa cô ta như tránh một chướng
ông, mặt quay ra ngoài về phía máy ngại vật nguy hiểm! Trong sự ồn ào
quay phim. Nhờ máy zoom vào bà nên hỗn tạp đó, bỗng nghe tiếng được tiếng
nhìn rõ nét mặt rất bình thản của bà, mất của người đàn bà vừa khóc la, vừa
trái ngược hẳn với sự thất thanh sợ hãi làm cử chỉ cầu cứu. Đứa nhỏ trong tay
ở chung quanh! cô ta ốm nhom, đầu chờ vờ mắt sâu
Lên gần đến bong tàu, bỗng bà hõm, đang lả người về một bên, tay
già vuột tay làm rơi cái nón lá. Bà chân xụi lơ. Người mẹ – chắc là người
chồm người ra, hốt hoảng nhìn theo cái mẹ, bởi vì chỉ có người mẹ mới ôm đứa
nón đang lộn qua chao lại trước khi con quặt quẹo xấu xí như vậy để cùng
mất hút về phía dưới. Rồi bà bật khóc đi di tản, và chỉ có người mẹ mới bất
thảm thiết… chấp cái nhìn bàng quan của thiên hạ
Bà già đó chắc đã quyết định bỏ mà khóc than thống thiết như vậy –
hết để ra đi, yên chí ra đi, vì bà mang người mẹ đó quýnh quáng ngước nhìn
theo một vật mà bà xem là quí giá lên luồng người, tiếp tục van lạy cầu
nhứt, bởi nó quá gần gũi với cuộc đời khẩn.
của bà: cái nón lá! Đến khi mất nó, có Bỗng, có hai thanh niên mang ba
lẽ bà mới cảm nhận được rằng bà thật lô đi tới, nhìn thấy. Họ dừng lại, khom
sự mất tất cả. Cái nón lá đã chứa đựng xuống hỏi. Rồi họ ngồi thụp xuống,
______________________________________________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN 2025 TRANG 106