Page 95 - DSST2020
P. 95

91


             đang xoay quanh trong đầu mình, nặng óc              hàng, chiều thứ Bảy nên hứa hẹn là tiệm sẽ
             quá, ông ta đâu có gì đặc biệt, ngoại trừ âm         đông khách, trang điểm sơ sài là phải chạy
             điệu và cách ăn nói thẳng thừng như xoáy             xuống quầy tính tiền. Không hiểu sao mà
             vào tim người ta, thế thôi.                          chiều nay tính tiền lộn lung tung, cảm thấy
                Xe ngừng lại trong trường, mình xuống xe          quá mệt mỏi và là chiều thứ Bảy vô vị nhất
             thì đã thấy ông anh với chiếc Honda Dame             mà  mình  chưa  từng  có,  mong  sao  khách

             chờ sẵn, chào cô giáo và mấy bà trẻ rồi leo          đừng  đến  và  về  sớm,  để  mình  được  lên
             lên xe mà vẫn nghe văng vẳng bên tai tiếng           phòng riêng, một mình trong căn phòng tĩnh
             hát của mấy cái họng “đáng ghét"                     lặng có thể làm mình dễ chịu hơn.
             ---Buồn  mà chi em  Thu..., khi Nước Non             ---Chị Thu, khách họ nói chị tính lộn tiền
             đang cần trai hùng, buồn mà chi Thu, làm             đó, chị làm ơn tính cho đúng đi, sao hôm
             nản chí Nam Nhi….                                    nay chị kỳ vậy, chị người làm nói,

             ---Em mệt hay sao mà ít nói vậy em gái, ông          ---Thu..  không  hiểu  sao  hôm  nay  lại  như
             anh mình hỏi.                                        vậy, xin lỗi họ hộ Thu.. đi, cảm ơn, chị vui
             ---Không đâu anh, xe nhà binh ,kêu lớn và            lòng gọi anh Bảy xuống thay cho Thu, Thu
             xốc lắm, làm em hơi mệt thôi, không có chi,          mệt quá.
             mau về nhà cho em tắm rửa, em nóng quá.                 Anh  trai  mình  xuống  ngồi  thay,  nhanh
             ---Trưa nay có mấy ông lính TQLC và Hải              chóng  mình  chạy  lên  phòng,  ngả  người
             Quân đến quán, ăn thịt rừng, uống beer, họ           xuống tấm nệm, nhắm mắt, hít một hơi thật
             cứ hỏi em hoài, anh phải nói cho họ biết là          sâu, thở ra chầm chậm, cảm thấy dễ chịu

             em đi theo trường để uỷ lạo TB ở Thủ Đức             hơn, mình lập đi lập lại như thế vài lần nữa
             rồi, anh tôi nói.                                    rồi từ từ rơi vào giấc ngủ với bao mộng mị
             --- Sao anh không nói là em đi thăm ‘bồ",            buồn vui lẫn lộn, mình mơ thấy chiến tranh,
             đang nằm tại nhà thương, cho họ đừng hỏi             thấy lính mình bị chết, bị thương, mơ thấy
             nữa                                                  cùng  người  ấy  đi  dạo  phố,  đi  ăn,  xem
             --- Ủa em có bồ rồi hả, mà lính à?,                  cinema và rồi chia xa để chàng ra đi làm tròn

             ---Mới  quen  thôi,  không  biết  có  bồ  được       bổn phận người trai thời chinh chiến trong
             không đây, em đã cho họ địa chỉ và tên em            khi Quốc Gia hữu sự.
             rồi và mời anh ấy đến thăm khi thuận tiện,
             ông ấy hứa, khi xuất viện sẽ đến thăm em.                     Người đi một nửa hồn tôi mất,
             ---Bộ em quen lâu rồi à, sao anh và gia đình                  một nửa hồn kia bổng dại khờ.
             không ai biết gì hết, anh trai tôi vặn hỏi,
             ---Em đã nói là mới quen mà, không biết                       Ôi thời chiến chinh

             như thế nào đây?, mong anh ấy sẽ đến thăm                     mấy Người đi trở lại!!!
             sau khi xuất viện, thế nào em cũng giới thiệu
             anh ấy với gia đình, lúc đó anh sẽ biết.                                          Illinois, Mùa Thu 2019
                Về đến nhà, vội vàng phóng lên lầu, tắm
             gội để chiều nay  phụ  mẹ và chị Hai,  bán

             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99   100