Page 87 - DSST2020
P. 87

83


             mắt nhìn chỉ lén liếc thôi, ông ta chẳng có gì       phương  do  Trung  Chỉnh  và  Hoàng  Oanh
             hấp dẫn cả nhưng khi nghe ông ta nói:                thường song ca , phải không các Cháu?
             ---   Chào các cháu, các cháu đi uỷ lạo TB              Mình và nhỏ bạn lí nhí:
             phải không?,                                         ---Dạ đúng rồi đó chú.
             Thật quái lạ sao âm thanh lúc này nghe nhẹ           ---Ok bây giờ các cháu làm nhiệm vụ đi. uỷ
             nhàng êm tai thế, sao hồi nãy ông nói mình           lạo và thăm viếng TB, làm sao cho họ vui

             nghe  mà  khớp  luôn,  hai  đứa  lí  nhí  trong      vẻ và nâng cao tinh thần chiến đấu của họ là
             miệng ,                                              các cháu hoàn tất nhiệm vụ, chúc các cháu
             ---Dạ chú, các cháu thuộc trường Lê Văn              thành công.
             Duyệt, chưa nói hết câu thì đã nghe:                    Nói xong ông “bagai" nằm xuống có vẽ
             ---Biết rồi, tên trường ở trên áo rồi nhưng          mệt và buồn ngủ. Mình và nhỏ bạn bắt đầu
             xin đừng gọi Anh bằng ‘Chú".                         đi từ vị trí ông “bagai"vòng lên chỗ ban đầu

             TT và nhỏ bạn chưa kịp trả lời thì đã nghe           rồi vòng lại chỗ ổng mà trong tay vỏn vẹn
             những tràng cười giòn dã của những chú TB            chỉ  còn  hai  phần  quà  mà  ông"bagai"và  2
             nằm bên cạnh                                         người nằm bên cạnh ổng chưa có quà, đang
             ---Gặp ông Thầy tui thì không chết cũng bị           phân vân chưa biết tính toán như thế nào thì
             thương thôi mấy cháu ạ.                              lại được ông"bagai" gỡ rối"tơ lòng".
                Tuyet Thu chẳng hiểu mấy chú lính nói có          --- Thiếu quà phải không các Cháu?, trao
             nghĩa gì vì lỗ tai lùng bùng, tâm trí bấn loạn       cho hai chú đó trước đi, phần chú ,chú cho
             nhưng  nghe  chết  và  bị  thương,  TT  liên         thiếu, khi nào có thì trả cũng được, hay trao

             tưởng đến các chú lính ngày đêm gian khổ,            quà cho chú bằng một bài hát được không?
             kề cận cái chết trong gang tấc, để bảo vệ cho        ---Ừa ý của ông Thầy hay đó, các cô hát đi,
             người miền Nam không bị Việt cộng sát hại,           mỗi cô một bài thôi, các chú không có quà
             nên TT thương các chú Lính lắm. TT trả lời:          cũng được không sao cả,
             ---Dạ  các  cháu  rất  thương  các  Tử  sĩ  và          Hai chú bên cạnh nhanh nhẩu chen vào,
             thương binh, các chú chịu quá nhiều gian             đồng thời các chú khác cũng cà nhắc đến

             khổ  cho  các  cháu  được  yên  bình  ở  hậu         đứng bao quanh hai đứa để nghe nhạc, trời
             phương lo ăn học .                                   ơi cái mục này thì các “bà trẻ" chưa có nghĩ
             Nói chưa hết ý thì tiếng cười càng lớn hơn           tới bao giờ, làm sao bây giờ trời.
             của hai chú lính bên cạnh cái ông “bagai",           --- Các cháu đâu có chuẩn bị gì đâu mà các
             càng cười to nhưng ông"bagai" không cười             chú bảo hát, muốn hát phải có đàn để đệm
             và nghiêm nghị liếc nhìn hai chú lính bên            chứ chú, hát không nghe sao được.
             cạnh, tiếng cười im bặt,                             --- Ê Hùng mầy mang đàn đến, đệm cho các

             --- Các Chú cảm ơn các cháu đã đến thăm              cháu  hát  đi,  nhanh  lên.  Chú  TB  khác  lên
             viếng uỷ lạo các chú, thế mới thể hiện được          tiếng,
             tình Quân, Dân như cá với nước, thể hiện             Người TB tên Hùng, nỡ nụ cười thật tươi,
             được  tình  cảm  “Anh  tiền  tuyến,  Em  hậu         cầm đàn Guitar đi cà nhắc đến, ngồi xuống



             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92