Page 48 - DSST2020
P. 48
44
Khôi An
Mỗi khi đọc Sóng Thần, lòng tôi có rất nhiều
cảm xúc. Một trong những cảm xúc nổi bật nhất là niềm
cảm phục. Là người đã từng làm báo, tôi hiểu rõ phải
tốn bao nhiêu công sức để một tờ báo ra đời. Lớp người
còn trẻ như tôi mà thỉnh thoảng mới làm được một tờ
đặc san cho trường cũ, sau đó phải nghỉ dưỡng sức cả
mấy năm mới dám mơ đến việc làm tờ khác. Thế mà
Đặc San Sóng Thần đã có mặt hơn ba mươi năm qua.
Đằng sau mấy chục quyển báo chắc chắn là những ý
chí vững vàng, những đóng góp hết lòng, và những nỗ
lực lặng lẽ.
Điều gì đã thúc đẩy những bàn tay đã chai cứng
vì cầm súng, đã mệt mỏi, sần sượng với dao rưạ, cày
cuốc trong tù ngục nay lại cầm bút hay gõ máy viết lên
tâm tình hoặc nắn nót tô điểm từng trang báo? Điều gì
khiến những người đã bước vào tuổi làm ông vẫn làm
việc miệt mài để nuôi dưỡng đứa con tinh thần qua mấy
chục năm dâu bể? Càng đọc tôi càng muốn tìm hiểu và ghi lại những câu chuyện làm Đặc San
Sóng Thần ở hải ngoại.
Người xưa đã dạy, “Biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe”; tôi không “biết”
mà lại muốn “thưa” thì chỉ còn cách tìm “cột” mà học hỏi. Thế là tôi bắt đầu lần mối dây, đầu
tiên là viết điện thư hỏi Bác Sài Gòn, đương kim Chủ Nhiệm Đặc San Sóng Thần…
Nhờ các Bác, các Chú tận tình dẫn dắt và chia sẻ, tôi đã gom góp được ít nhiều câu
chuyện. Với thời gian ít ỏi và sự quen biết giới hạn, bài viết này chỉ là một đóng góp nho nhỏ,
vui vui về một phần của thời gian hơn ba mươi năm làm đặc san. Hy vọng những ghi chép này
sẽ gợi lại ký ức của các nhà báo Mũ Xanh để những đặc san sau lại có thêm tâm tình của những
“cây cột” đã chống đỡ Sóng Thần trong suốt mấy thập niên qua.
***
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020