Page 284 - DSST2020
P. 284

280


             trong tù tội họ tiếp tục ra đi. Miền Nam có   máu cho tự do mà khi tù tội không một ai
             bao nhiêu trại giam nếu tính từ Cà Mau ra       biết đến. Đã có nhiều vinh danh ca tụng về
             đến  Quảng  Trị?    Chỉ  trong  phạm  vi  của   cái chết của  một Tổng Thống,  một  tướng
             Quân Khu 3, chỉ còn 3 trại mà tôi chưa đặt      lãnh mà không một ai nhắc đến cái chết tủi
             chân đến, đó là các trại Suối Máu, Trảng      nhục của những người tù. Với tôi chỉ duy
             Lớn và Tống Lê Chân. Mỗi nơi là có mồ          nhất  có  một  điều:  tôi  thực  sự  kính  trọng

             chôn  của  người  lính  trẻ.  Tôi  chôn  Huỳnh   những ai đã sống trong chốn lao tù của cộng
             Hồng Quan ở trảng tranh và chắc chắn vợ        sản, bởi vì họ đứng nhìn cái chết đang đến
             con, người thân của anh không bao giờ biết       từ từ với mình mà không thể làm gì khác
             đến. Hồn anh cứ lẩn quẩn mãi ở nơi đó mà    hơn được. Một cái chết nhanh vì một phát
             không siêu thoát được.                              súng thật dễ dàng, nhưng nhìn cái chết từ từ
                      Tôi viết lại những kỷ niệm của mình   đang đến bởi sự hành hạ, đói, bệnh, khủng

             trong suốt 6 năm tù, có 2 lần khóc. Lần thứ    bố, khinh miệt và không có ngày về thì....
             nhất đón xuân tại trại Phú Lợi. Một đoàn lân        Nếu  ngày  trước  người  lính  tử  trận  thì
             được  làm  với  dụng  cụ  sơ  sài,  ông  lân  do   được truy tặng, tuyên dương thế này thế nọ,
             Tuấn Đen phi công F5, Sang phi công A37             nay người lính chết trong lao tù thì chỉ duy
             luân phiên thay nhau cầm đầu, ông Địa thì        nhất có vài nắm đất của bạn bè ném xuống
             do Phú và Sấm phụ trách. Đoàn Lân đi từng     lòng huyệt, mà không được một ai nhắc đến
             đội chúc tết, tiếng gõ vào thùng gỗ, tiếng   4 chữ "Vị Quốc Vong Thân".
             xèng  xèng  của  hai  nắp  nồi  nhôm  không

             mang cái vui xuân mà giống như lời than
             thở tiễn biệt. Nước mắt tôi trào ra, khóc cho
             đất  nước  tiêu  tan,  khóc  cho  đoạn  đường                              Lê Văn Nguyên
             không bao giờ đến. Lần thứ hai tại Thành                          ĐĐ 4/ TĐ 5 Hắc Long
             Ông Năm, T3 năm 1978,  cũng vào tết, một
             buổi trình diễn bỏ túi và kín đáo. Bài hát’’

             Vĩnh biệt Saigon ‘’ làm anh em rơi lệ trong
             đó có tôi... Người bạn tù ca thật hay, anh hát
             với cả tấm lòng của mình với nước mắt tiếc
             thương cho thành phố yêu dấu. Cho đến bây
             giờ dù đã nghe nhiều ca sĩ nổi tiếng trình
             bày nhưng nhất định tôi thấy vẫn không có
             hồn, không diễn tả hết cái u uất, nghẹn ngào

             của người mất nước.
                      Sáu  năm  dài  với  bao  kỷ  niệm  buồn
             nhiều hơn vui, những cái chết của bè bạn
             khó mà phai nhạt trong lòng tôi. Ngày trước
             các anh đã cầm súng bảo vệ đất nước, đổ

             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   279   280   281   282   283   284   285   286   287   288   289