Page 204 - DSST2020
P. 204

200


                         Trâu Điên



             TRẦN THÀNH NGHĨA






                    Đón Nhau Bằng Tiếng Cười.
                    Đưa Nhau Bằng Tiếng Khóc
                    Tôi xin mượn lời giảng trên đây của
             Cha Thanh để khóc Anh Trần Thành Nghĩa,
             chỉ còn vài giờ nữa thôi là Anh Nghĩa trở về
             cát bụi, vĩnh viễn xa chúng tôi.
                    Sinh tử là việc bình thường theo thời
             gian “sinh lão bệnh tử”. Tuy nhiên việc Anh        thịt nhưng sâu đậm đời lính sống chết bên
             Nghĩa ra đi đối với tôi có một cảm giác hụt        nhau.
             hẩng,  thiếu  vắng,  một  cái  gì  tôi  hằng  trân         Nhớ ngày nào, sau 1973, được trả về
             quý vừa thoát khỏi bàn tay.                        TTHL  để  dưỡng  thương,  tôi  gặp  anh  Cần
                    Khi  nhận  tin  Anh  ra  đi  qua  Khiêm     Thơ, anh Kim Thân và anh Thành Nghĩa, tất
             (em rể của Anh và bạn cùng khoá với tôi),          cả cùng tình trạng “sứt tay  gãy  gọng”, các
             khiến tôi bàng hoàng, vì cách đây không lâu,       anh rủ  tôi vào uống café trong hội quán để
             hai  anh  em  tôi  còn  nói  chuyện  tào  lao  kia   khuyên  nhủ  tôi  những  điều  cần  thiết  cho
             mà. Ma tôi báo tin đến anh Cấp ngay, giọng         thích nghi với  đời sống quân trường, riêng
             anh Cấp nghẹn ngào xúc động:                       anh Nghĩa bảo tôi:
                    -Cái gì?                                            -  Đi  về  phòng  nghỉ  ngơi  rồi  mọi
                    Tôi  báo  tin  cho  anh  Thạnh,  anh  la    chuyện sẽ ổn định.
             lên:                                                        Chắc anh đã từng có tư tưởng chán
                    -Cái gì? Thằng Nghĩa mất thật sao!          nản khi phải từ giã đơn vị tác chiến, mang
             Anh vừa đọc email của Khiêm đây.                   vết thương về TTHL nên anh hiểu tâm trạng
                    Ưu  tiên  báo  tin  cho  anh  Cấp,  anh     của  tôi.  Vốn  quen  lối  sống  hành  quân,  áo
             Thạnh là đại đội trưởng ĐĐ.1/TĐ.2 của Anh          quần không thẳng nếp, giày không bóng, áo
             Nghĩa xong, tôi báo tiếp cho bạn Anh Nghĩa         không bỏ trong quần, những luc không hành
             ở Trung Tâm Huấn Luyện là các anh Khanh,           quân, dù có lệnh cấm trại vẫn lén “nhảy dù”
             Trình,  Chính,  Thân,  hình  như  người  nào       dăm ba tiếng lang thang rửa mắt, không đủ
             cũng ngạc nhiên:                                   tiền “bắt cái nước” thì cũng chai bia 33 ướp
                    -Hả ...?                                    lạnh cho đỡ khát đời sống thanh bình. Khi
                    Tất cả mọi người không tin, im lặng         trở về, ít ai phiền trách, bắt lỗi, chỉ có cười
             sau  tiếng  kêu:  “Hả?”,  rồi  trong  phút  chốc   trừ.
             nhớ, lại bao kỷ niệm trân quý đối với Nghĩa,               Các anh hiểu tâm trạng của con chim
             một  sợi  giây  vô  hình  nào  đó  ràng  buộc      bị nhốt trong lồng. Một lần  anh Trần Xuân
             những kỷ niệm ấy với nhau, những kỷ niệm           Bàng-Chỉ  Huy  Phó  TTHL  nói   với  anh
             tình  đồng  đội,  “Nghĩa”  anh  em  theo  nhau     Nghĩa:
             hiện ra trước  mắt, dù  thời gian xa  cách đã              - “Lạt! Từ từ sẽ quen thôi, tôi tin nó”.
             quá nửa đời người, dù không là anh em ruột
             _______________________________________________________________________
                                         ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020
   199   200   201   202   203   204   205   206   207   208   209