Page 141 - DSST2020
P. 141
137
(TTQTTU) ở đường Tô Hiến Thành (Hòa đến trường Võ Bị tuyển mộ. Tôi “ăn gian”,
Hưng) chờ giải ngũ. độn giấy vào gót giầy cho thêm chiều cao, thế
Nếu đúng như thế, tôi sẽ “bị” xuất là tôi là 1 trong 30 tên được chọn về TQLC.
Binh Chủng, phải về TTQTTƯ chờ giải ngũ Ước nguyện ban đầu là như thế, rồi áo trận đã
thì buồn quá! Tôi than với Huỳnh Văn Phú, nhiều lần thấm máu, máu tôi, máu anh em mà
Trưởng Phòng Tâm Lý Chiến, Phú tưởng tôi nay bị cởi ra để thay bằng cái áo công nhân
buồn vì thất nghiệp nên bạn ta an ủi: thì tủi thân biết là chừng nào! Nghĩ vậy tôi
-Mày đừng lo, tao sẽ nói với anh tao- phải đi tìm cứu nhân độ thế. Tôi đi gặp anh
Huỳnh Văn Mạnh, một VIP ở kho xăng Nhà Nguyễn Xuân Phúc nói lý do và than sẽ bị
Bè, tìm cho mày một chân “security”, một job xuất Binh Chủng, anh cười bảo:
ngon lương cao hơn lương đại úy nhiều. -Tưởng xin huy chương, cấp bậc thì
Nghe bạn nhiệt tình giúp đỡ lúc sa cơ khó chứ muốn ở lại thì dễ, để tao lo.
nên tôi nhận lời liền, không cần suy nghĩ: Thế rồi mấy ngày sau anh gọi tôi đến
-OK, mày nói với anh Mạnh giúp tao. gặp anh, tôi giật mình thấy có Lạng Sơn ở đó,
-Yên chí đi, anh ấy mới nói với tao cần sau khi nghe tôi trình bày, Lạng Sơn mỉm
một vài cựu quân nhân làm security. cười:
Lương cao, làm việc tại kho xăng Nhà -Chú muốn ở lại Binh Chủng thì dễ
Bè, (Saigon) không phải đi đánh giặc là niềm thôi, khỏi phân loại, cứ nghỉ dựỡng bệnh đi,
ước mong của nhiều người. Nhưng khi nghĩ chừng nào xuất viện, muốn làm chỗ nào thì
tới lúc bị xa anh em, xa đồng đội đã từng sống nói.
chết, thay quân phục rằn ri bằng bộ đồ công “Muốn làm chỗ nào thì nói”: Biết rằng
nhân khiến tôi cảm thấy tủi thân và tiếc lời hứa của Lạng Sơn là “chắc như bắp”, liệu
thương đời lính quá! Anh Cả của tôi-người sức mình, tùy khả năng tôi sẽ nói sau khi xuất
nuôi tôi từ nhỏ, cũng không vui khi biết tương viện. Tôi vội báo tin vui ngay cho Huỳnh Văn
lai của tôi sẽ chỉ là một công nhân gác cổng, Phúc thì Phú nói:
nên anh khuyên tôi cần suy nghĩ cho kỹ. Anh -Anh Mạnh mới nhắn cho tao bảo mày
tôi luôn hãnh diện với bà con xóm làng có đi nhận việc, tao chưa kịp cho mày hay.
thằng em là lính TQLC. Tôi cám ơn Anh Mạnh thì Anh không
Tôi còn độc thân, dạng cù lần, chưa vui, bảo:
cần job ngon, mà luôn ước ao được gắn bó -Hai thằng mày lôi thôi quá, cả đống
với TQLC chỉ vì cái hào hùng. Nếu bị buộc người xếp hàng nạp đơn xin việc...
phải cởi áo rằn ri thì còn chi là mộng ước ban Tiếc thật đấy chứ, thời điểm 1970,
đầu. Mộng ban đầu của tôi là khi tôi gia nhập lương security gấp ba lương đại úy, nhưng
trường Võ Bị, tôi đã mang theo cái mũ xanh. “gác cổng” không có những điều mà tôi hằng
Rồi tới ngày tốt nghiệp (11/1964), tôi phải mong ước: “Ngày gia nhập Trường Võ Bị, tôi
tranh đua với 300 tên đồng khóa cùng dơ cao đã xin anh rể Nguyễn Duy Xướng
tay tình nguyện về Binh Chủng TQLC khi hai TĐ.1/TQLC cái mũ xanh để mang theo”
vị Đại Úy TQLC Đỗ Kỳ và Phạm Văn Chung Khoảng 2 tuần sau khi tôi gặp Anh Phúc và
_______________________________________________________________________
ĐẶC SAN SÓNG THẦN TQLC 2020