Người Lính Ngồi Nghỉ
( Bên Đồi Hiu Quạnh )

Anh và tôi, hai người không xa lạ
Tôi thường đến đây nhìn ngắm hình anh
Trông anh oai hùng, nhưng sao buồn quá
Phải chăng anh tiếc một thuở tung hoành

Anh ngồi đây với bao niềm tâm sự
Ôn nhớ lại những chiến thắng oai hùng
Đôi mắt anh như nghĩ ngợi trầm tư
Thương nhớ đồng đội giữa đường gẫy súng

Đêm về, anh đi một vòng lặng lẽ
Thăm viếng bạn bè yên nghỉ ngàn thu
Anh thường rão bước bên đường buồn tẽ
Nhớ một thời chinh chiến, diệt lũ quân thù

Anh thường rão bước xa lộ thênh thang
Giúp khách đi đường, đêm hôm tăm tối
Ra tay nghĩa hiệp cứu người bị nạn
Huyền thoại về anh vang tận xa xôi

Anh ngồi đây để mọi người chiêm ngưỡng
Để nhớ công ơn chiến sĩ anh hùng
Đã chu toàn nghĩa vụ với quê hương
Vì nước khổ cực, không hề nao núng

Nhưng buồn thay ! khi non nước đổi đời
Lũ người man rợ giầy xéo quê ta
Tượng anh giật xuống xoá tan một thời
Tôi nhớ đến anh, lòng dạ xót xa !

Chiến hữu Nguyễn Minh Châu – Dĩ An