Đại Lộ Kinh Hoàng

Quê hương tôi, mùa hè ấy phượng đỏ
Đỏ mặt đường, đỏ sân trường, từng đốm hoa lửa bay bay.
Đôi mắt mơ mộng nhìn, quên chốc lát tiếng súng đâu đây.
Ai có ngờ: hình ảnh dự báo điều khủng khiếp!
***
Hôm ấy, cũng vẫn một ngày nắng đẹp,
Nhưng từ bên kia Thạch Hãn, đạn pháo réo gầm.
Đồng bào tôi, nơi Quảng Trị, tất tả cuống cuồng,
Vứt hết cửa nhà, liều thân chạy thục mạng!
Miệng thét thất thanh, mặt mày hoảng loạn
Chở xe máy, đèo xe đạp, bỏ thúng gánh gồng,
Mẹ bồng con, anh cõng em, cháu xốc nách ông,
Hơi thở dập dồn, tim nhảy khỏi lồng ngực.
Vẫn bám sát bước đoàn dân chạy giặc,
Bỗng dưng pháo đạn chuyển sang thế chặn đầu
Đồng bào vô tội của tôi nơi cây cầu,
Cây Cầu Dài khét tiếng “Kinh hoàng Đại lộ”!
Cối 61, B 40 thản nhiên trực xạ,
Nam nữ, trẻ già, hết thảy trở thành bia!
Máu thịt xương da tung tóe như mưa.
Tiếng súng quyện tiếng người, âm thanh hỏa ngục!
Quang gánh, bao bị vương vãi, lăn lóc,
Xe đạp, xe máy chỏng gọng, ngổn ngang,
Hồng thập tự lỗ chỗ vết đạn xuyên,
Trên băng-ca, những đôi mắt mở trừng kinh hoảng!
Quanh xác mẹ, em bé bò loạng choạng;
Tình nhân ôm nhau chết, vòng tay đẫm máu đào;
Vuốt xong mắt cha, thiếu nữ cũng ngã nhào;
Tìm thây cháu, bàn tay hấp hối ông sờ sẫm....
***
Rồi tất cả lại chìm vào im lặng.
Ngọn gió Lào nóng rát thổi từng cơn
Làm phất phơ dải băng còn bám bộ xương,
Khiến phành phạch vạt áo cứng còng bê bết máu.
Dưới bụi gai, thây em bé chồng trên thây thân mẫu;
Xác thiếu nữ khô đét nằm giữa đám cỏ may;
Xác thanh niên nép bờ đất mong che chở mặt mày;
Trên mặt lộ, quầng đen in hình mỗi thây chết!
***
Thảm thương thay! Đồng bào tôi chạy giặc!
Oan khuất thay! Dân ngã dưới đạn thù!
Hỡi ơi! Ai là giặc? Ai là thù?
Phải chăng lũ cuồng xâm ngoại tộc?
***
Ngươi là chi? Hỡi chủ nghĩa Cộng sản tàn độc,
Mà đã khiến anh em ta,
Máu đỏ da vàng,
Con Lạc cháu Hồng,
Cầm súng bắn giết đồng bào cách bình thản?
Bất kể chiến binh hay dân lành chạy nạn!
Chôn sống hàng xóm, bạn bè, người thân,
Ngay giữa bầu khí linh thiêng ngày xuân,
Chẳng cứ công chức, học sinh, tu hành, nhân sĩ!
Xúi giục vợ đấu tố chồng, con đấu tố mẹ,
Vì chính sách “cải cách ruộng đất” điên cuồng,
Phá hủy tình làng, nghĩa xóm, gia đạo, nhân luân,
Khiến bao oan hồn vẫn trào tuôn máu lệ!
Ngươi là chi? Hỡi chủ nghĩa Cộng sản tồi tệ,
Mà đã biến đồng loại ta,
Có trí có tâm,
Được phú lòng nhân,
Nên bạo tàn hơn cả loài ác thú,
Đã dựng xây “chốn bồng lai cõi thế”
Với nền móng trăm triệu bộ xương,
Với những con sông máu chảy rưới “địa đàng”?
Đang chuẩn bị “những ngày mai ca hát”
“Thế giới đại đồng hết giai cấp bóc lột”!
Bằng khóc than, tru trếu của “đám thú-người”
Bị tước lột mọi nhân quyền cách thẳng tay,
Bằng cam nhẫn, lụy phục của “bầy công cụ”!
***
Còn đâu hình ảnh Ngài nơi thế nhân, hỡi Thiên Chúa?
Này Đức Thích Ca, tìm đâu phật tính trong lòng người?
“Nhân chi sơ tính bổn thiện” đúng chăng Khổng Tử ơi?
Lòng con mãi đớn đau tự vấn!

Lễ Chúa Biến hình, 06-08-2002
Linh mục Phêrô Phan Văn Lợi
90/13 Phan Chu Trinh - Huế