Húy-Nhật
của cố TT Ngô-Đ́nh-Diệm
Hà
Nhân
Vào
ngày Chủ Nhật
Nhân
dịp này, xin có một số nhận định để
đóng góp với hàng ngàn nhận định của hàng
trăm người cầm bút khác về nhân vật Ngô
Đ́nh Diệm mà tuổi tác ở vào hàng cha chú của ḿnh.
Cũng xin nói ngay rằng người viết bài này nguyên
đứng trong hàng ngũ những người chống
đối chế độ Ngô Đ́nh Diệm cho đến
tháng 11 năm 1963.
Về
bản thân cố Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm, đă
có nhiều người viết và b́nh luận. Trong
phạm vi bài báo này, chỉ xin đóng góp một số
nhận định thật khách quan về những vấn
đề ít được lưu tâm hoặc bị coi
nhẹ.
Trước
hết dù ở phe nào trong các khuynh hướng chống
CSVN, ai cũng phải công nhận rằng ông
Diệm là người yêu nước ít hay nhiều. Sau khi ông Diệm
bị sát hại trong biến cố 1/11/1963 không lâu, để
trả lời kư giả Chappard của tờ báo tiếng
Pháp L'Express hỏi về ông Diệm, ông
Hồ Chí Minh đă nói rằng ông Diệm là một người
yêu nước, theo cách của ông ấy (nếu đúng
theo kư ức: "Il est un patriote, à sa manière").
Cho
đến nay, không ai phủ nhận sự thực
hiển nhiên nàỵ. Ông
đă chống lại việc đưa các đơn
vị tác chiến Lục Quân Hoa Kỳ vào Việt
Ngoài
ra, theo những tiết lộ đă được
nhiều người xác nhận, th́ ông Diệm thường
có những hành động thị-uy đối với
đại sứ Mỹ, như cố t́nh làm ra vẻ
bận rộn để bắt vị đại sứ này
chờ đợi hàng nửa giờ khi có hẹn tiếp
kiến.
Có
người cho rằng ông gàn dở, không biết nhượng
bộ Mỹ ở những chỗ không thể không nhường
bước. Nhưng thiết tuởng cũng nên thông
cảm cho ông Diệm v́ tính nết ông vốn tự
phụ, coi ḿnh là "phụ mẫu của dân,"
chỉ ở dưới Chúa mà thôị. Ông sinh ra và
dược giáo dục trong gia đ́nh quan lại, sau cũng
làm quan khi tuổi c̣n trẻ. Cộng
Tâm trạng ấy cũng khiến ông có thái độ kẻ cả trong cách cư xử với ông Hồ Chí Minh và các nhân vật cùng thời. Ông Diệm vốn không coi trọng ông Hồ. Nghe nói ông Diệm từ chối không phúc đáp thơ hỏi thăm xă giao của ông Hồ. Nhưng ông lại không cho phép bươi xấu đời tư của ông Hồ để đáp lại những lời lẽ mạ lị, vu khống, sàm báng đời tư của ông do guồng máy tuyên truyền của Hà Nội tung ra.
Ở điểm này, ông Diệm hành động đúng trên cương vị kẻ sĩ, của một quân tử Á Đông, một gentleman phương Tây, trọng vương đạo và khí tiết. Nhưng nhiều người cho rằng ông gàn dở, đi với ma mà cứ mặc áo cà sa.
Ngoài
ḷng yêu nước, ông Diệm c̣n là người đạo
đức.
Đối với cụ thân sinh ra ông, ông rất hiếu thảo. Nhiều người cho rằng cũng v́ quá trọng gia đ́nh, ông bị đức Tổng Giám Mục Ngô Đ́nh Thục chi phối quá đáng trong khi ông không nghe lời ông Nhu trong một số những việc nên nghe theo.
Điều
chắc chắn là ông không tham nhũng, rất
thận trọng khi chi tiêu công qũy. Nhưng ông không ngăn
cấm triệt để được nạn tham nhũng,
tuy rằng nạn tham nhũng hồi ấy không bằng
một phần 1/100 so với dưới trào cố
Tổng Thống Nguyễn Văn Thiệu và 1/1000 so với
dưới chế độ CSVN hiện naỵ Ông c̣n có
đức can đảm, tỏ rơ khi bị ám sát hụt
ở Ban Mê Thuột năm 1957 và vụ ném bom dinh Độc
Lập năm 1962.
Theo
ông NCĐ, (có lẽ tên ông này là Nguyễn-Cao-Đàm, vị
thủ khoa K14/TVBQGVN) một trong 4 sĩ quan tùy viên của
ông Diệm, ước vọng của ông Diệm là sau 2
nhiệm kỳ ông sẽ về ở một căn nhà khiêm
nhường ở Huế mà ông muốn NCĐ sẽ thực
hiện giúp ông.
Thành
công và lỗi lầm của vị cố tổng thống
họ Ngô cũng có nhiều điều đáng kể.
Tùy theo từng người phán xét, ông
có thể được xưng tụng như một anh hùng
hay bị chê trách là một nhà độc tài.
Ông là nhà hành chánh xuất sắc, một nhà lănh đạo
có khả năng hiểu biết rộng về kinh tế.
Nhưng ông không thể là một nhà cách mạng trong
một nước cần
có một cuộc cách mạng dù không phải là cách
mạng đổ máu nhiều như chuyên chính vô sản.
Ông
Diệm cũng không phải là một nhà chính trị mưu
lược đầy ḿnh. Ông không thể đối
phó với những mưu tính lắt léo trên chính
truờng nhất là chính trường quốc tế.
Ông
không muốn dân chủ hóa nhất là ở hạ tầng
cơ sở như nhiều người kể cả ông
Nhu khuyến cáo mà chủ trương một chế độ
nửa quân chủ trong đó ông là vua, là minh quân có các
trung thần pḥ tá. V́ thế không thể chối căi
rằng ông có bản chất phong kiến và độc-đoán.
Ông
không giỏi về tuyên truyền, không có tài ăn
nói quyến rũ như nhiều nguyên thủ quốc gia
khác nhất là không tự đề cao ḿnh bằng
những mánh lới hèn hạ xảo quyệt. Mỗi khi
ông ban huấn từ ứng khẩu không soạn trước
th́ kẻ nào có trách nhiệm ghi chép có lớp lang
Tuy nhiên lối tuyên truyền của chính quyền Ngô Đ́nh Diệm với những tấm biểu ngữ "Ngô Tổng Thống Muôn Năm," hay "Đời Đời Nhớ Ơn Ngô Tổng Thống" không chinh phục được đa số quần chúng tán thành mà c̣n làm cho giới trẻ cấp tiến bất b́nh. Họ đă chán ghét những khẩu hiệu "Hồ Chủ Tịch Muôn Năm," hay "Chủ Tịch HCM Vĩ Đại Sống Măi Trong Sự Nghiệp Của Chúng Ta." nên không muốn thấy những câu xu nịnh rẻ tiền ấy xuất hiện ở Việt Nam Tự Do nữa.
Không
dùng vũ khí tuyên truyền một cách khoa học, tinh vi,
và hữu hiệu để chiến thắng cuộc
chiến tranh ư thức hệ, đó là điều đă
gây ra cái chết của ông và ông Nhu và là yếu tố
chính trong sự sụp đổ của VNCH năm 1975.
Ông
Diệm có lẽ không có bao nhiêu kiến thức và tài lănh
đạo quân sự nên ông để một
số những vị tư lệnh bất tài quậy phá
rường mối của quân đội.
Ông chú trọng đến việc sĩ quan phải trau
dồi kiến thức văn hóa, nhưng rất khắt
khe trong việc cho thăng cấp. Thời 1955 đến
1961, đi đâu cũng thấy toàn là trung úy: Đại
đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, trưởng
pḥng... Một trung úy chỉ huy hai ba trung úy khác là
chuyện thường.
Về
chính trị, việc cố tổng thống họ Ngô phong
cho hai em làm cố vấn chính trị khiến ông mất
nhiều uy tín và tiếng tăm, đành rằng ông Nhu là
người có tài và mưu trí. Ông Nhu và bà Nhu cùng ông
Cẩn là mục tiêu và đề tài cho đối phương
phản tuyên truyền ông Diệm. Nhưng đặt vào
địa vị ông Diệm, ai trong chúng ta dám quả
quyết sẽ hành động khôn khéo hơn?
Ông
Diệm có cái oai trong cặp mắt. Quan sát kỹ các
cuộc tiếp xúc, người ta dễ nhận thấy
ít viên chức quân sự hay dân sự nào dám nh́n
thẳng vào mắt ông một lúc lâu. Dường như
chỉ có hai người ăn nói dơng dạc trước
ông Diệm với cử chỉ hiên ngang không hề khúm núm
là ông Vũ Văn Mẫu và Thống Tướng Lê Văn
Tỵ theo nhiều người làm trong dinh Độc Lập
hồi ấy cho biết.
Ông
ưa đi thăm dân và lính, nhưng ông không biết rơ
quân sĩ bảo vệ an ninh khó nhọc chừng nào để
cho một số lính và dân ít hơn được ông thăm
viếng. Có lần ông bất ngờ đ̣i đi thăm
một quận không định trước, báo hại
quan quân chạy thục mạng đi mở đường.
Chắc không ai tŕnh ông biết v́ ư muốn bất thường
của ông mà một sĩ quan trong lực lượng an
ninh chết v́ xe lật.
Muốn
xác định chỗ đứng của ông Diệm trong
lịch sử, cách khá tốt là so sánh ông với ông
Hồ.
Ông
Diệm có đạo đức hơn hẳn ông Hồ
về mặt cá nhân cũng như trong ngôi vị nguyên
thủ. Ông Diệm thực sự độc thân
nhịn thèm, trong khi ông Hồ làm bộ không
có vợ nhưng chơi xả láng. Ông
Diệm vướng mắc t́nh anh em, c̣n ông Hồ
từ bỏ hết cả chị lẫn anh ruột. Ḷng
yêu nước của ông Diệm bộc trực, c̣n
ông Hồ tỏ rơ chỉ dùng hai chữ yêu nuớc để
gầy dựng danh vọng cá nhân bằng chủ nghĩa
Cộng Sản. Ông Hồ ăn nói giỏi, có tài bịp
người, nặng phần tŕnh diễn, hay đóng
kịch và dễ khóc; ông Diệm là diễn giả
và diễn viên rất dở.
Về
mưu mẹo và đức kiên tŕ th́ ông Hồ khôn ngoan,
giảo hoạt, chai ĺ hơn hẳn ông Diệm. Về
bản chất, ông Hồ sẵn sàng tàn sát đối
lập mạnh tay hơn ông Diệm. Ông Diệm gàn bướng,
không dễ chịu nhục để đạt mục tiêu
lâu dài. Ông Hồ nếu cần là làm ngay những
việc như thế.
Đó
là một số nhận định về cố Tổng
Thống Ngô Đ́nh Diệm nhân húy nhật 2 tháng 11 của
ông.
Dù
công tội của ông bên nào nặng hơn, thiết tưởng
cũng đă đến lúc có một quan điểm
rộng lượng hơn giữa những người
chiến hữu trong mặt trận chung chống CSVN.
Có
thể đời sau sẽ phán xét thế này hay thế khác.
Nhưng
trong lúc này, với những ǵ ghi nhận được,
chúng ta cũng nên dành một nén nhang cầu nguyện cho
vị cố Tổng Thống Đệ Nhất Cộng Ḥa
Việt Nam ở vị trí của ông, ít nhất là như
một nhà yêu nước nhiệt thành, một nhân
vật ái quốc gương mẫu có đạo đức,
có sĩ khí và can đảm.