CÂU CHUYỆN ĐẦU NĂM
Tạp-kư:
Đềlô Cao-cấp.
Trong một ngày đầu năm, một chiến-sĩ TQLCVN mặc bộ quân-phục rằn-ri màu sóng biển của ngày nào, đến một tiệm bán đồ ăn liền ở Seattle (Tammy’s Deli, gần chợ Phước-Lộc-Thọ) mua vội một khúc bánh ḿ để chuẩn bị ăn sáng cho kịp tham dự buổi lễ thượng kỳ đầu năm tại hội-quán hội HO/Seattle. Bà chủ tiệm, một thiếu-phụ đẹp vào lứa tuổi trung-niên, hỏi:
- Hôm nay làm ǵ mà anh mặc quân-phục thế?
- Tôi đi dự lễ thượng kỳ đầu năm tại hội HO.
- Vậy th́ tôi biếu anh đó, không lấy tiền đâu.
- Cám ơn chị.
Qua hành-động của chị, chúng tôi có cảm nghĩ: "Nếu đồng bào ta ai cũng có một tinh thần như chị, th́ các chiến-hữu của chúng tôi đă nằm xuống trong cuộc chiến chống Cộng để bảo-vệ sự Tự-do, dân chủ và cuộc sống thịnh vương cho nhân-dân Miền Nam trước đây thật là có ư-nghĩa. Sự hy-sinh của họ không oan-uổng, anh linh của họ sẽ mĩm cười khi thấy mọi người ai cũng như chị; và chúng tôi, những cựu chiến-binh, c̣n sống sót sau cuộc chiến cũng nghĩ rằng sự chiến đấu gian lao của chúng tôi ngày trước thật là xứng đáng." Đầu năm mới tôi xin nghiêng ḿnh trước nghĩa cử của chị, dù đây mới là lần đầu tiên tôi gặp chị.
Ngày chúng tôi mới thành hôn bạn bè đă chúc: "Bách-niên giai lăo." Nếu tôi có cái may mắn sống đến trăm tuổi như lời chúc của họ; th́ cuộc đời tôi sẽ được chia ra như sau: Hai phần cho tuổi hoa-niên; hai phần dành cho cuộc chiến đấu bảo-vệ tự-do dân-chủ của đồng bào tôi; một phần trong lao tù Cộng-sản; một phần sống vất-vả vất-vưởng, cơm không đủ ăn trong thế giới cộng-sản; phần c̣n lại th́ tiếp-tục đấu tranh để giải thể bọn độc-tài khát máu tại quê nhà. Đồng bào ta chỉ có thể sống thoải-mái về tinh thần và sung-túc về vật chất khi đảng Cộng-sản Việt-Nam không c̣n cai-trị đất nước ta. Cuộc tranh-đấu này, tôi xin nguyện tiếp tục măi không thôi. Tôi sẽ đấu tranh cho đến ngày tàn của cuộc sống.
Tôi
kể câu chuyện của người thiếu-phụ
đáng mến kia, với mục-đích thức-tỉnh
những người trước kia đă từng gian lao
chiến-đấu chống kẻ thù của nhân-dân
ở các chiến-trường, họ đă từng
bị kẻ thù giam cầm trong các trại tù
cải-tạo, và những người vượt biển
trốn ra khỏi cái điạ ngục trần-gian: lao-động
cực-khổ mà chỉ được lănh những đồng
lương chết đói, nơi mà những điều ḿnh
muốn nói nhưng không dám nói ra lời; lúc nào 2 chữ
‘’ Cải-tạo’’ cũng văng-vẳng bên tai.
Giờ đây họ đă được định cư
tại Hoa-kỳ, một đất nước Tự-do.
Những người ấy đă được cái
diễm-phúc thoát khỏi sự kềm-kẹp của
Cộng-sản, và đang sống một cuộc sống
đầy đủ; nhưng v́ hưởng thụ
vật chất quá nhiều, họ đă quên đi công lao
của những người nằm xuống để cho
họ có được cuộc sống sung-túc ngày nay,
họ đă quên đi những ngày cam-khổ ngoài
chiến-địa, họ đă quên đi những
nhục-nhằn của kiếp sống tù-đày, họ
đă quên đi những ngày đói-khổ, họ đă
quên đi những nơm-nớp lo sợ của một ngựi
dân sống trong thế-giới cộng-sản; họ
đă hoàn-toàn quên đi quá-khứ!
Hiện giờ họ đang có những lời nói vô
ơn đối với những người đă
chiến đấu cho họ và đồng-bào của
họ trong quá khứ. Họ đă có những hành động
thờ ơ với cuộc chiến đấu hiện
tại của những người c̣n tâm huyết.
Chẳng những họ làm những điều xấu xa
trên, họ c̣n tiếp tay cho kẻ thù
đánh phá Cộng đồng,
chủ trương ḥa-hợp ḥa-giải với
Cộng-sản. Họ đă phản bội đồng bào
và đồng đội của họ. Qua câu chuyện
đầu năm nầy chúng tôi kêu gọi những con chiên
đi lạc hăy quay về vời bầy đoàn của ḿnh;
đừng để lương tâm ḿnh bị cắn
rứt v́ hai tiếng: PHẢN-BỘI và bị người
đời chê rằng ḿnh là kẻ VONG ÂN.
Một
ngày đầu năm trên đất khách.
Đềlô
Cao-cấp.