TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
                              

Trận đánh trước ngày ngưng bắn.

                                                                                                                                                 MX  Nguyễn Đức An

 

1-: Trở lại chiến trường.

Về đến bệnh viện Lê Hữu Sanh, tôi mới có thời gian để kiểm điểm lại. Ôi! Chỉ tính riêng trong số mười ba người lính TQLC cùng quê và cùng đăng lính một đợt với tôi thôi, sau có mấy tháng lăn lộn chiến đấu, nay c̣n lại có ba chiến sĩ hiện đang c̣n tại chiến trường. Số c̣n lại th́ hết bảy người là thương bệnh binh, ba người đă giă từ vũ khí. Họ vĩnh viễn ra đi, và đă để lại bao thương tiếc cho gia đ́nh, cho đồng đội với những kỷ niệm oai hùng, của người lính thủy quân lục chiến, bách chiến bách thắng.

Tôi về nghỉ dưỡng thương, được hưởng dịp Lễ Noel và Tết Tây đầu Năm 73, nhưng lễ lậy cũng chẳng có ǵ gọi là vui! Không chỉ riêng tôi đâu mà tất cả mọi người đều nghĩ như thế. Trong khi cuộc chiến c̣n sôi động, bạn bè cùng trang lứa đâu c̣n ai ở nhà! Riêng chỉ có niềm vui sướng nhất của tôi là, được về thăm người Mẹ yêu dấu nhất đời tôi trong những ngày lễ cuối năm. Rồi ngày chia tay tiếp lại đến. Tôi chào mẹ, cùng xin mẹ cho tôi tiếp tục cuộc đăng tŕnh đời trai lính chiến được tốt đẹp. Bà nở 1 nụ cười trên môi cho tôi an tâm lên đường, nhưng trên nét mặt mẹ tôi vẫn không dấu được nỗi lo âu, vương vương lên khóe mắt Mẹ tiễn tôi đi. Mẹ chỉ khẽ nhắn nhủ đôi lời, cho đứa con lên đường đi chinh chiến, suôi ngược, bà nói:

“Con nhớ tối sáng, cầu nguyện xin Chúa ǵn giữ và che chở cho con, Mẹ tin rằng con Mẹ sẽ được Ngài che chở cho con trọn vẹn khi trở về, trong ngày vui chiến thắng, ngày đất nước được thanh b́nh.”

‘Lời Mẹ hiền khuyên tôi xin nguyện ghi khắc trong tim, ai đi chinh chiến để được thăng cấp lên lon, c̣n tôi đi chinh chiến để đất nước được yên vui.’ (Lời của một bài hát nào đó mà tôi vẫn thường nghe,) và để cho Mẹ con khỏi bịn rịn, và không làm nản ḷng chiến sĩ ra đi, tôi mới nhắc lại lời nói của tôi, khi măn khóa ra trường:

“Má c̣n nhớ con đă nói với Má, khi nào tan hết giặc con sẽ về không?”

“Má nhớ chứ, tiếng la lên khi đó, là tiếng con của Má, làm sao mà Má không nhận ra và quên được chứ!”

Thời chiến, “Cảnh lá vàng chưa rụng, mà rụng lá xanh!” Chính tôi đă từng chứng kiến rất nhiều, và phải xúc động khi nghe những người Mẹ khóc con. V́ thế trong thời chiến tranh, tôi cũng sợ là không có dịp báo hiếu được công ơn Cha Mẹ, với công sinh thành dưỡng dục! Cho nên khi đi đâu xa về, dù không dư gỉa ǵ, tôi đều mua cho bà 1 gói trầu cau, từ khi tôi biết làm ra tiền. Mặc dù, phía sau nhà, Mẹ tôi có trồng 1 dàn trầu, phía trước nhà có 1 hàng cau 7 cây, tượng trưng cho 7 đứa con trai, tôi thứ năm, nhưng bà rất hài ḷng và vui mừng, v́ món qùa tuy đơn sơ nhưng đầy ư nghĩa ấy, và bà cũng luôn luôn cầu nguyện cho tôi.

Từ gĩa mẹ ǵa và quê hương thân yêu, tôi trở về đơn vị. Khi bay ra tới Huế, đầu đội nón bành, chân mang đôi giầy sandale, trông tôi một anh lính hơi khác. Tôi được đưa trở lại vùng hành quân. Tuy những vết thương trong người chưa lành hẳn, cũng chưa có mổ lấy một miểng đạn nào ra, v́ với nhiều mảnh đạn nho nhỏ, sợ mổ sẽ nát hết đầu và tay chân tôi. Lần này tr/đội đóng quân ngay góc cạnh, phía Nam ngoài bờ Thành Đinh Công Tráng.

2-: Gặp lại đồng đội.

Những khuôn mặt đồng đội thân quen nay đă thay đổi, người mới nhiều và người cũ ít đi! Tôi về trung đội cũ, vẫn là anh Nguyễn Đăng Thọ, người chỉ huy trẻ ngày nào, đẹp trai, tài cao và chịu chơi nữa. Tôi vừa đến chưa kịp chào th́ anh đă đưa tay chào trước và nói: ‘chào th/úy,’ anh cười và đùa v́ tôi 1 mắt nhắm, mắt mở. Lẽ ra tôi phải chờ tái khám lần nữa, nhưng do nhớ đơn vị, bạn bè và cũng v́ ở nhà buồn qúa, nên tôi lại xin ra với anh em. Thôi th́ chưa khỏe, không làm việc nặng th́ cũng giúp được những việc nhẹ, tôi và anh Thọ chuyện tṛ rất là vui, anh nói:

“An vừa bị thương đi ra là đến ḿnh, ḿnh bị nhẹ thôi, nhưng cũng đủ về An Cựu, thăm lại gia đ́nh chứ không về Sài G̣n.

Nằm đóng quân ở đây, cũng như nghỉ dưỡng quân vậy, không có ǵ xảy ra hoặc phải đánh đấm ǵ. Nghe anh em đồng đội kể lại, chỉ có lâu lâu 1 vài đêm, các chú vẹm thèm thịt thèm cá, nên ṃ qua sông Thạch Hăn, và mỗi lần chúng ṃ qua, đều bị anh em TĐ bạn dớt hết. Đây là loại đặc công, lợi dụng lúc trời mưa gío băo chúng ṃ qua.

Một hôm trời nắng ấm, tôi rủ vài đồng đội mới đi ṃ cá, v́ đêm đêm ngồi gác cạnh bờ hào của thành, cá lên táp móng làm giật cả ḿnh. Ra mương, chúng tôi rút chốt lựu đạn thả xuống, ầm ầm hai trái M 67, tạo nên hai cột nước cao. Khi cột nước vừa xuống hết, có mấy con cá trắng nổi lên, ba đứa tôi nhảy xuống lặn ṃ, vừa ṃ th́ thấy cái ǵ giống như xương người vậy, chưa thấy con cá nào th́ tôi trồi lên, vuốt mặt cho ráo nước đă thấy hai anh chàng kia đă trồi lên trước tôi rồi, hai anh nói:

“Anh ơi! Không thấy cá mà chỉ có xương người chết dưới đó thôi.”

“Thôi không phải đâu, ráng ṃ thêm tí nửa đi, ṃ mới có cá kho tiêu chứ.”

Tôi lặn thêm 1 hơi nữa, nhưng lần này th́ đúng là ṃ trúng cái đầu lâu người! Tôi cũng vội leo lên luôn, không dám nói ǵ thêm, đành lượm mấy con cá trắng về chiên sù, v́ sẵn có mỡ trừu mới lănh của quân tiếp vụ, 1 hộp 4 kư, đeo đi th́ nặng, nên lấy chiên xào vớ vẩn cho hết, vứt đi th́ uổng, với lại ở đây không có dân ở để cho.

Được ít hôm chúng tôi có lệnh chuyển quân. Lần này lại ra vùng biển nhưng không đến những chỗ cũ. C̣n nơi này, tôi cũng không biết là đâu, 1 vùng cũng tạm như là sa mạc vậy, chỉ có cát và những cây xương rồng thâm thấp. Mới lănh tiếp tế 10 ngày lương khô, vừa ăn được ba ngày nay lănh tiếp mười ngày nữa, nhưng toàn đồ khô, không có rau tươi như mọi khi! Trời lại mưa gió băo liên tục không ngơi, làm cho ai cũng mau đói lại thèm rau. Nh́n thấy toàn là cây xương rồng chung quanh cũng thèm, tôi chợt nhớ câu chuyện của Nội tôi kể: (Năm Ất Dậu 1945, tính ra, người ta chết v́ no nhiều hơn là chết v́ đói, là v́ khi đói qúa, đến lúc có ăn, th́ lại ăn nhiều qúa nên bội thực chết!) Tôi chợt nảy ra ư nghĩ, ḿnh cứ lấy thử cây xương rồng ăn xem có chết không? (Xin lổi v́ tôi hay đề cập tới cái sự ăn uống nhiều, nhưng do tôi muốn diễn tả lại cảnh thực sự lúc bấy giờ, có ăn uống mới có sức mà ủi băi chứ.) Tôi liền chặt cây xương rồng, lấy chổ non, anh em đồng đội thấy vậy, cho là tay này bị thương ra chắc chạm dây rồi đây! Tôi gọt vỏ và gai ở ngoài đi, bào mỏng cho vào nón sắt nước có pha muối, v́ xương rồng nhiều mủ nên ngâm vào cho nó nhả bớt mủ ra, ngâm độ vài ba tiếng rồi vắt rửa nhiều lần nước. Sau đó, nấu nồi nước sôi trụng qua cho tái tái, rồi vắt rửa vài lần nữa để ráo nước, đập mấy tép tỏi cho vào chảo dầu cho thơm, thả xương rồng vào xào, khui hộp thịt ḅ ba khoanh, hoặc thịt gà hộp cho vào xào qua xào lại, rồi nhắc xuống rắc vào chút tiêu, bốc mùi thơm ngon phải biết, ăn vào mùi vị giống như su su xào vậy.

Qua ngày hôm sau, thấy tôi vẫn sống nhăn. Ai cũng hỏi thăm ăn có ngon không và làm theo để ăn. Thế là mấy cây xương rồng chung quanh tuyến, bị chặt ăn hết ráo trọi, tiếng đồn lan khắp trung đội. Rồi có 1 người bạn cũng đến hỏi thăm, anh cho biết 1 tin quan trọng đối với dân lính nhà ta, c̣n ai nghe được tin cũng đều mừng. Chả là anh chàng này thích nghe cải lương, nên có cái radio nhỏ, cắm dây nghe tai, cứ sau 1 bản nhạc ǵ đó, th́ người xướng ngôn viên của đài phát thanh nói: (đúng 8h sáng Ngày 28 Tháng 1, lệnh ngưng bắn, theo như bản hiệp định kư tại Paris) người bạn nói:

“Ế! Sắp ḥa b́nh rồi, ráng giữ ḿnh nghe, kẻo chết oan uổng lắm đó, người ta sống hưởng ḥa b́nh, c̣n ḿnh th́ đi chiến đấu chết vào giờ thứ 25 th́ lổ đó.”

Tôi nghe thấy anh nói vậy giật ḿnh, có mừng nhưng không tin, tôi làm bộ chọc anh ta:

“Sạo đi cha nội, ai nói cái tin đó cho ông nghe vậy?”

“Đây nè!” Vừa nói, anh vừa rút ống nghe trong tai anh, và nhét ngay vào tai tôi, thật đúng 1 tin làm tôi bàng hoàng, cũng mừng đấy nhưng có thực sự ḥa b́nh đang đến không? Tôi lắng nghe th́ đúng là sự thật. Tôi liền cầu xin ơn trên, chỉ c̣n không bao nhiêu giờ nữa thôi, để chúng con được sống mà tận hưởng ngày ḥa b́nh. Ḥa b́nh, đă biết bao chiến sĩ anh hùng đă hy sinh chiến đấu cho hai chữ tự do và ḥa b́nh đó. Bỗng tôi chợt nghĩ ra một điều nên tôi liền dặn anh ta:

“Ê! Cha không được nói tin này ra cho ai nghe đấy nhé.” Anh bạn trố mắt hỏi lại:

“Tại sao vậy? Nói cho tụi nó biết tụi nó mừng chứ.” Tôi ngăn ngay:

“Đừng nha cha nội! Không thể tung tin này ra, v́ ḥa b́nh chưa tới, mà anh em nghe được, lại làm cho ḿnh thành ra sợ chết, đâm thủ cẳng. Ḿnh đang thắng sẽ chuyển thành bại mất. Cũng may, nhờ ở món xương rồng xào, nên anh ta ṃ đến hỏi thăm ḿnh, nên ḿnh mới biết tin này. Tin đáng mừng thật, nhưng lại làm ḿnh đâm sợ! Tôi vội đứng lên đi lại chổ anh Thọ, nói lại cho anh biết tin sốt dẻo này, và tôi cũng nheo mắt nói thêm:

“Nhớ mang nhiều vớ vào cho ấm chân nhé.” Có lẽ anh cũng đă biết tin này trước tôi, nên anh chỉ nh́n tôi cười, anh không nói nhưng nắm tay đưa ngón cái lên, ra dấu tay: (Number One.) Cũng ngay khi chiều đó, chúng tôi được phát cho mỗi người 1 bó cờ, to nhỏ lớn bé đủ cỡ, ai cũng thắc mắc không biết cờ dùng làm ǵ? Vài đồng đội hỏi:

“Ủa! Đưa cờ cho tụi ḿnh để làm ǵ vậy cà?” Tôi nhanh miệng trả lời ngay:

“Th́ để ḿnh đánh chiếm tới đâu, th́ treo cờ tới đó, giống như ngày chiếm lại Cổ thành Đinh Công Tráng đó.” Có nhiều người nghe tôi nói thế, và tôi kể lại trận đánh vào thành phố Quảng Trị, đă làm họ khoái chí im lặng lựa cờ to và nhiều nữa chứ. Kỳ này, chắc các đồng đội tôi, cũng muốn noi theo gương những anh hung bên tiểu đoàn bạn, những người đă cắm ngọn cờ trên bờ thành Đinh Công Tráng.

3-: Ủi.

Tối nay, pháo binh bắn nổ dữ dội đầy phía trước mặt! Anh Thọ ra lệnh tất cả mọi người balô để tại chỗ, súng đạn gọn gàng leo lên 4 chiếc thiết giáp, M48 và M41 chạy thẳng lướt lên tuyến trước, tr/đội nhận nhiệm vụ đánh chụp tuyến sau. Bởi v́ ṿng tuyến của địch khá rộng lớn, phía phải chúng tôi là tr/đội 51 của th/úy Đặng, phía tay trái giáp với ĐĐ1, cùng đánh tuyến sau. Theo như trên địa h́nh anh Thọ đă chỉ, c̣n 1 ḿnh tôi do chưa lành bệnh, nên ở lại coi tuyến và balô. Anh Thọ biết tôi cũng máu lắm, nên hỏi tôi: “muốn đi hay ở?” Nghe hỏi thế, anh bạn đồng đội mà có cái radio cho tin tôi hồi sáng nói:

“Anh Thọ để em coi cho.” Nhưng anh Thọ gạt phăng:

“Không được, mày khỏe mạnh như trâu vậy, bộ tính làm biếng hả? Nó c̣n có 1 mắt, mày có thấy không? Mắt mũi vậy, nó nh́n thấy ǵ mà cho nó đi.” Đó, chỉ mới nghe có 1 tin mà đă lợi hại thấy rơ! Cũng may, cũng mới chỉ có 3 chúng tôi biết mà thôi, vậy mà đă làm nản ḷng chiến sĩ. Đang gan ĺ như Trâu điên mà bây giờ đă hóa ra thỏ đế! Đă đến giờ xuất phát, tôi vội đi làm nhiệm vụ của tôi, vừa chạy ṿng quanh theo tuyến, dương những cây M72 ra, và mở thùng lựu đạn rải đều ra sẵn sàng cho đồng đội. Tôi vừa làm vừa đưa mắt nh́n theo đồng đội tiến lên phía trước. Tôi đứng thẳng lên và lặng yên cầu nguyện, ‘xin Chúa che chở cho bạn bè con, những người lính TQLC, đang thi hành mệnh lệnh của cấp trên, xin cho chúng con chiến thắng đêm nay, ngày mai khi mặt trời vừa sáng, chúng con c̣n sống, để được hưởng ngày ḥa b́nh đầu tiên.’

Từ lúc nghe radiô cho đến lúc nhận cờ, tôi đă có linh cảm sẽ có chuyện ǵ đây? Tôi đâu biết ư định từ trên, dù đă biết tin ngưng bắn, vậy mà ḿnh chưa đoán ra được mục đích của trận đánh đêm nay, huống hồ chi là địch bị 1 cú đánh thần tốc và qúa bất ngờ, chắc chắn chúng không trở tay kịp. Từ trên thiết giáp những chàng trai cọp biển nhảy xuống vồ mồi, vượt tuyến đánh thật nhanh rút lẹ. Những tiếng nổ chớp lóe ́ sèo trước mắt. Tôi chỉ kịp nh́n ra 4 đốm lửa ống bô đằng sau thiết giáp, đă chạy lên cũng khá xa tôi. Bổng tôi thấy 1 chiếc phía trái chạy tạt ngang ra, rồi cả 4 dừng lại tắt máy. Trời tối đen như mực, tôi không c̣n nh́n thấy ǵ, ngoài những tiếng chớp lóe nổ, liên tục mỗi lúc một nhanh hơn, làm trong đầu tôi đang h́nh dung, đồng đội tôi những người lính anh hùng mà gan dạ, đương xông pha đối mặt chiến đấu với quân thù, những h́nh bóng anh lính TQLC sát cộng hăng say tấn công trong trận đánh quyết liệt trước giờ ngưng bắn.

Qua một đêm thật dài! Trời cũng vừa sáng, có 1 chiếc thiết giáp chạy lên từ phía trái. Khi đi ngang qua chỗ tôi, có 1 người đứng trên xe gọi tôi, đó là Nhâm người bạn cùng khóa ở bên ĐĐ1, của tr/uư Loan. Tôi nh́n theo trên xe, thấy xe chở toàn tù binh VC. V́ hàng loạt những tên VC không chịu nổi lối đánh thần tốc của quân ta, nên xin đầu hàng, ḿnh phải kêu thiết giáp lên chở. Khi tất cả mọi người ở phía trên hết, th́ ở giữa phía trước mặt tôi, bổng xuất hiện 2 tên VC đi vào. Thấy 2 tên vác cây súng lớn ṇng dài, không phải AK nên tôi cũng không đáng ngại, tôi nh́n kỹ lựu đạn gài ngoài ṿng tuyến, tôi bước hẳn lên ra ngoài ṿng tuyến, đợi chúng đi sắp đến gần tôi, cách đủ tầm bắn chính xác, tôi nhủ ḷng không thể để sẩy 2 con mồi này được. Chúng càng đi vào gần th́ tôi càng hồi hộp, ḿnh phải hết sức đề pḥng kẻo mắc lừa chúng chăng? Tôi chợt nhớ tới lời thầy đă dạy (khỏe dùng sức yếu dùng mưu) chúng c̣n cách tôi độ 5, 6 chục mét, tôi hô to:

“Đứng lại! Bỏ súng xuống, đưa hai tay lên đầu.” Rồi tôi tháo cáy chúng bằng cách nói như ra lệnh: “anh em chuẩn bị có địch tới.” Cũng làm ra vẻ cho oai 1 tí và mạnh dạn hơn. Tôi bước tới mấy bước, tay cầm súng chĩa ngang ra, theo kiểu giống như 1 tài tử trong phim chiến tranh nhà nghề, sẵn sàng chiến đấu, nhưng trong bụng th́ đang đánh lôtô! Kể từ khi tôi nh́n thấy chúng, tôi đă không rời mắt ra, và cũng không quên nh́n liếc quan sát chung quanh, xem có ai theo sau chúng không? Hoặc chúng có làm c̣ mồi nhử ḿnh vào bẫy chăng? Khám xét th́ tôi cũng là 1 tay nhà nghề khám xét tù binh rồi, v́ đă kinh qua 1 khóa QC tại Vũng Tàu. Sau khi làm đủ thủ tục khám xét, tôi cho 2 tên ngồi quay mặt về phía trước, tôi đứng đằng sau, móc túi cho mỗi tên 1 điếu thuốc Capstan rồi nói: “hút đi, hút để nếm mùi hương vị thuốc của lính miền Nam. Chúng hút thuốc rồi khen lấy khen để qúa ngon. Thoát chết nên chúng kể lại cho tôi nghe những dự tính của chúng, nghe xong tôi cũng cảm lạnh ḿnh! Bởi v́, nếu những người lính thủy quân lục chiến, mà không tấn công trước, th́ cũng sẽ bị chúng đánh, v́ chúng  đang là chờ quân tiếp viện từ Cửa Việt qua. Nếu đúng thế th́ trận chiến sẽ rất khốc liệt và thiệt hại th́ không thể lường được cho cả hai bên! Đúng là mưu sự tại nhân thành sự do Trời.

Và những tên địch này biết nếu không đầu hàng là sẽ chết, nên chúng xin đầu hàng, để được sống hưởng ngày ḥa b́nh. H́nh như chúng biết tin sẽ ngưng bắn, nên t́nh thế chiến trường thay đổi ngay, chúng  rủ nhau đầu hàng cả đám. Khi những chiếc thiết giáp chở ĐĐ1 lên, chúng đă nối đuôi nhau ra đầu hàng. Tôi quay lại phía sau thấy, có 2 anh ở tuyến ĐĐ1, tôi bắn 1 phát súng chỉ thiên, 2 đồng đội bạn hiểu ư chạy lên, tôi liền giao 2 tên vc cho các anh đưa về ĐĐ1, thế là tôi thoát nợ rồi.

Lúc này tr/đội 52 quay trở lại lấy balô, và chúng tôi lội bộ tiến lên tiếp, lên tới đây có 1 tuyến nhỏ, chắc tuyến tiền đồn. Trong khi đi đường đồng đội kể lại, chuyện tấn công đêm qua, khi thiết giáp vượt qua khỏi tuyến đầu của chúng, 1 thiết giáp chạy tạt ngang bị trúng đạn B40, ngay đầu ṇng súng 90ly toét ra, anh em đồng đội đứng trên xe vô sự, c̣n anh xạ thủ 90 bị mất đầu, thiết giáp mất liên lạc nhau nên ngừng lại, tất cả anh em nhảy xuống nằm tại chổ, đánh bằng lựu đạn, không bắn 1 phát súng nào cả, chúng qúa sợ v́ gặp con cái của tr/úy Loan ĐĐ 1, ngầu hết biết, tả xung hữu đột càn quét như chỗ không người. Khiến chúng không dám chống lại và chúng xin ra đầu hàng.

4-: Ngưng bắn.

Đúng 8 giờ sáng ngày 28/1/1973, lệnh ngưng bắn được thi hành nghiêm chỉnh, trả lại nơi chiến địa bầu không khí yên lặng! Không thể nào tả nổi những giây phút đầu tiên này, sự yên lặng cửa chiến trường làm lành lạnh cả người! Có cái ǵ khác thường? Chúng tôi cũng nh́n nhau vui mừng, nhưng cũng phải hết sức cảnh giác. Kẹt là tuyến chúng tôi giờ nằm trong một địa thế éo le, ngay dưới chân đồi cát, nh́n lên có quan sát thấy được ǵ đâu! Nếu c̣n đánh, th́ nằm đây đúng là nằm trong rọ! Chúng chỉ cần rút chốt lựu đạn thả xuống, là lựu đạn lăn ngay vào lổ thôi, ḿnh nằm trong lỗ thế là sẽ hứng trọn. Đến 11h trưa, th́ từ trên đồi cát, mười mấy tên VC đứng trên đó lên tiếng gọi:

“Các anh ơi! Lên đây chơi, ḥa b́nh rồi.” Làm chúng tôi giật ḿnh, nên la lên không chuyện tṛ ǵ hết, vừa mới đây là kẻ thù, chúng cũng sợ nên lui vào, măi đến xế chiều chúng tôi có lệnh rút, có đơn vị bạn vào thay, chờ cũng khá lâu mà chưa thấy đơn vị bạn, tôi mới nói anh Thọ dẫn tr/đội đi trước, c̣n 1 ḿnh tôi giao tuyến được rồi, tôi tính là pḥng bất trắc có thể đến, nhưng cuối cùng mọi việc êm xuôi.

Tôi nhớ không lầm là vài ngày sau, chúng tôi được rút quân về Quân trường Đống Đa, học bổ túc 15 ngày và cũng là để nghỉ dưỡng quân. Lúc đơn vị chúng tôi trở vào, đến BCH lữ đoàn th́ gặp phải máy bay, của ban kiểm soát đ́nh chiến. Họ điện xuống yêu cầu chúng tôi không được phép di chuyển. Sau đó, chúng tôi phải dừng quân gần đó. Tôi được lệnh thuyên chuyển qua ĐĐ 2 của Đ/uư Từ Đức Thọ. Đại đội Ủi ra Cửa Việt giờ được bổ sung quân số tại Hương Điền, đợt bổ sung này có cả sĩ quan, hạ sĩ quan mới ở Sài G̣n ra. Người ra nhận quân là Văn B́nh, bạn cùng khoá với tôi, quê ở Thái B́nh, Văn Côi. Về Đại đội tŕnh diện, đứng bên là Đ/uư ĐĐT. Ông chẳng nói lời nào, tôi thấy Đ/úy với gương mặt buồn buồn, ông đă xuống tóc. Về nơi ĐĐ2 đóng quân, tôi gặp Nguyễn Hữu Quang bạn cùng quê, anh là người mang băng ca ĐĐ, chúng tôi gặp lại nhau thật là vui mừng, Quang nói:

“Tưởng đâu là không c̣n gặp anh em bạn bè rồi chứ! Đại đội ủi một trận kinh hoàng!”

Hai đứa tṛ chuyện nửa vui nửa buồn, Quang kể lại tôi mới hay ĐĐ 2 đêm trước ngày ngưng bắn đánh tại Cửa Việt. Thời gian đă trôi qua khá lâu, nhưng kỷ niệm của những ngày chiến đấu dưới màu áo sóng biển của những người lính Mũ Xanh sẽ vẫn măi trong tim tôi. Không bao giờ quên được. Nhất là những đồng đội thân thương.

Pháp Quốc tháng 4/08. 

 MX Nguyễn Đức An

MX.