|
||
THẮP NÉN HƯƠNG LÒNG
Đặng Phương Thanh Năm 1954, chú theo bố tôi (anh cả của chú) và hai ông em út vào Nam. bỏ lại quê hương sau lưng rất nhiều kỷ niệm của tuổi thơ và những năm hai mươi với cái rét rất đậm của mùa Đông miền Bắc, với tấm áo tứ thân cổ truyền của bà nội và các cô trong nhà.
Nhiều tình cờ ngẫu nhiên khiến chú
vào trường Võ Khoa Sĩ Quan Trừ Bị Thủ Đức, và trở thành một Sĩ quan trẻ của binh
chủng Thủy Quân Lục Chiến, một binh chủng chiến đấu rất thiện chiến
của Quân lực Việt Nam Cộng hoà. Chưa kịp ra trường, một đêm ngủ ở quân trường, anh nằm mơ thấy mình bị gẫy răng hàm, máu ra đầm đìa. Sáng hôm sau, anh nhận được điện tín từ nhà báo tin ông chú TQLC rất giản dị, và tốt bụng, thương chúng tôi như con, đã đền nợ nước trên đường hành quân. Thương chú mất đi ở tuổi còn trẻ, chưa có con, bố tôi cho tất cả chị em chúng tôi, con gái trong nhà, để tang cho chú. Bên cạnh cái mũ tang cho người lớn của vợ chú, có bốn cái mũ tang dành cho con nít của chúng tôi, những đứa cháu gái mà chú quý như con. Bố tôi còn chu đáo cho một đứa cháu nhỏ, con ông anh lớn của chúng tôi, chống gậy như trưởng nam trong tang lễ của chú. Chú hy sinh ở tuổi ba mươi, không bao giờ còn có dịp gặp lại ông bà nội và các cô ở miền Bắc, không còn có dịp về thăm lại quê hương chôn nhau cắt rốn của mình. Bố tôi đã cho an táng chú tại Bắc Việt nghĩa trang ở Sàigòn để có đủ cả hai quê hương Nam Bắc thân yêu của chú. Sau khi tốt nghiệp trường Võ bị, trên đường hành quân, thỉnh thoảng anh tôi vẫn thấy chú về trong giấc mơ, vẫn trong quân phục TQLC, vẫn với nụ cười hiền hoà thủa sinh tiền, nhắc nhở anh tôi cẩn thận trong những hiểm nguy của chiến trường. Tháng 4 năm 1975, đất nước thống nhất, dù với chiều hướng làm thất vọng đại đa số người Việt Nam từ Nam ra Bắc, bà nội tôi lặn lội từ miền Bắc vào Sàigòn thăm các con trai, và nhận được hung tin chú đã đền nợ nước đầu thập niên 60, bà không nói tiếng nào, lặng lẽ ra đầu ngõ ngồi khóc.Từ trong nhà nhìn ra, chúng tôi thấy tấm lưng của bà, bắt đầu khom xuống vì tuổi tác, vì nỗi vất vả của bao năm chiến tranh ở miền Bắc Xã hội chủ nghĩa rung lên từng chập vì nỗi nhớ thương cậu con trai ngoan hiền ngắn số. Mãi về sau nay, khi ông bà nội tôi đã khuất bóng, theo lời trối trăn của ông bà, gia đình đã bốc hài cốt chú lên, hỏa thiêu và đưa về nghĩa trang gia đình ở miền Bắc, để chú được vĩnh viễn nằm dưới chân ông bà nội như những ngày còn thơ dại. Mới đây, nhờ một tình cờ ngẫu nhiên, qua sự giới thiệu của một cô học trò cũ của nhà tôi, chúng tôi được dịp tham dự một cuộc họp mặt hàng năm của binh chủng TQLC ở miền Nam California. Và được xếp ngồi cùng bàn với hai niên trưởng của binh chủng tác chiến rất lẫy lừng này. Một trong hai ông là người đã cùng chiến đấu bên chú, đã cùng vị tuyên úy Phật giáo làm lễ cầu siêu cho chú năm xưa ở gần chiến trường nơi chú vĩnh viễn nằm xuống. Một lần nữa, tôi lại được nghe nhắc về chú, về ông chú mà tôi đã để tang như cha thời thơ ấu năm xưa. Và do vậy, xin viết lại vài dòng để tưởng niệm chú, cùng những đồng đội của chú đã mãi mãi nằm xuống vì sự an bình của rất nhiều người dân bình thường như chúng tôi.Và xem như là một nén hương lòng để nhớ đến chú, cùng tất cả những người đã vị quốc vong thân. Đặng Phương Thanh (Để tưởng nhớ cố Thiếu tá TQLC Đặng Đình Thích và kính tặng Đại tá Tôn Thất Soạn & Đại tá Ngô Văn Định)
|
||
|