TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM
                              

33 Năm Nh́n Lại Thiên Đường “ Cộng Sản “ !!!

          Tôi trở lại Saig̣n sau 17 năm xa cách với một tâm trạng hoàn toàn khác, sau một tuần lo tang lễ cho Mẹ xong, c̣n hơn một tuần nữa mới trở về Mỹ, tôi được mấy đứa cháu con bà chị đưa đi ṿng quanh Saig̣n, nơi mà tôi đă sinh ra và lớn lên, nay đă hoàn toàn đổi họ thay tên. Những con đường quen thuộc, đầy ắp kỷ niệm học tṛ, bây giờ được thay bằng những tên lạ lùng, quê mùa, kỳ cục làm sao…Nào là :

              Nam Kỳ Khởi Nghĩa thôi Công Lư ( tên cũ  )

              Đồng Khởi ( tên mới ) lên rồi hết Tự Do

Sách vở, quần áo, vật dụng trong nhà được bày bán ngoài đường phố. Thật là đau xót khi nh́n thấy những em bé đang tuổi tung tăng cắp sách đến trường, mà lại đi mót bao nylon, để phụ kinh tế gia đ́nh, hoặc chầu chực để sùm sụp húp những bát phở thừa của thực khách v.v…

C̣n đâu ước mơ và tuổi trẻ.

Quê hương tôi, ước  mơ và tuổi trẻ đă bị đẩy tới bước đường cùng trong một cuộc sống nghèo đói, lạc hậu, bế tắc từ ngày cộng sản áp đặt lên đất nước một nền độc tài chuyên chế toàn trị khốc liệt nhất.

Đă 33 năm qua, kể từ ngày miền Nam bị bức tử với âm mưu nhuộm đỏ của cộng sản  Bắc phương. Thời gian đă quá đủ để chữa lành những vết thương nghiêm trọng do chiến tranh, cũng quá đủ để kiến tạo thành công những cơ cấu kinh tế xă hội, khả dĩ làm nền tảng cho sự vươn lên của đất nước.. Nếu không th́ ít ra Việt Nam cũng phải tiến kịp theo đà tăng trưởng của các Quốc gia vùng Đông Nam Á, những nước vốn không đuổi kịp Việt Nam Tự Do vào thời gian Đệ Nhất Cộng Ḥa của Tổng Thống Ngô Đ́nh Diệm

33 năm cũng đă đủ cho sự trưởng thành của một thế hệ con người. Hàng triệu thanh niên sinh sống tại miền Nam tự do trước đây, họ đă được trang bị tương đối đầy đủ vốn liếng trí thức khoa học tự nhiên và xă hội học, đă bị bọn cộng sản  cầm quyền ngu dốt chụp mũ “ tàn dư Mỹ Ngụy”, bị khinh miệt, xô đẩy vào cuộc sống bên lề xă hội, thất nghiệp, lang thang, v́ sự sống c̣n, họ biến thành những phu xích lô, xe ôm, buôn dạo, bán bưng chui rúc ở đầu đường xó chợ…đâu đâu cũng thấy những bích chương, biểu ngữ : “ không có ǵ quư hơn độc lập tự do” nào là “hoan hô hồ chí minh” mà muốn mua một cây đinh cũng phải xếp hàng, thật là mỉa mai thay !!! thiên đường cộng sản  đến, dân ồ ạt bỏ xứ sở quê hương t́m đường trốn chạy, vượt sông, vượt biển để t́m sự sống trong cái chết, ai may mắn đến được bến bờ tự do, th́ sống với thận phận lưu vong, tha phương cầu thực, Tự Do, dân chủ là điều kiện ắt có và đủ cho sự phát triển tài năng và cải thiện cuộc sống. Thật vậy khi ở lại quê hương, họ bị hất hủi, tài năng mai một… và cũng con người ấy khi ra nước ngoài họ đă trở thành những chuyên gia, bác sĩ, kỹ sư, họ đă tạo dựng được cuộc sống đầy đủ tiện nghi.

Bọn cầm quyên cộng sản  không chịu từ bỏ con đường bảo thủ, độc tài, đảng trị để xây dựng đất nước, chúng cứ nhai đi nhai lại bài ca “ khúc ruột ngàn dậm “ không biết ngượng miệng.. Chúng đă lợi dụng vốn liếng trí thức và sự giầu có của người Việt Hải ngoại hầu phục vụ và duy tŕ chế độ tàn bạo, lỗi thời của họ, người quốc gia chân chính không ai ngây thơ lọt vào cạm bẫy của bọn chúng. Hàng triệu thanh niên lớn lên dưới chế độ cộng sản , v́ nghèo đói không có phương tiện vượt thoát t́m tự do, đôi khi bị ḱm hăm v́ lư lịch cha hay mẹ là quân dân cán chính của miền Nam tự do, không được thu nhận vào Đại học, họ thất thểu đây đó, sống vô vọng để rồi thiếu trước hụt sau, họ t́m lối thoát bằng cách vùi đầu vào những nghề hạ đẳng như buôn lậu, bán bar, vũ nữ, bia ôm, thoa bóp trá h́nh…

Chưa có một thời đại nào hoặc chế độ nào đẻ ra một loại “ chợ buôn người” như chế độ cộng sản , v́ cảnh nghèo muốn cứu sống gia đ́nh để rồi sa vào cạm bẫy của lũ buôn bán phụ nữ tồi tệ, bẩn thỉu, bán cho người Đài Loan, Hàn Quốc với danh nghĩa  “làm vợ” sau đó bọn “ Chồng “ gian trá này lộ diện “ ma cô” đẩy “vợ” vào nhà chứa, nuôi béo bọn tú bà ma cô… các cô gái vị thành niên bị khai thác tận cùng trong kỹ nghệ măi dâm, bất hạnh..

Măi dâm đi đôi với nạn nghiện ngập ma túy, nguồn gốc của sự lây nhiễm virus HIV, gây ra căn bệnh AIDS hiểm nghèo, những tệ nạn xă hội nghiêm trọng này đang có chiều hướng gia tăng tại thiên đường cộng sản  ở VN.

Thật bất hạnh cho những giai tầng nghèo đói, không quyền thế tại VN. Thương quá tuổi trẻ VN đang sống trong những hoàn cảnh bi đát, c̣n đâu những ước mơ tuổi trẻ tương lai không đủ điều kiện để nẩy sinh và hiện thực.

                                          

 

                                                  Phan Châu Đông Phương