TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM

 

III. NHỮNG  MỤC  TIÊU  PHÍA  TÂY  BẮC CỬA VIỆT.

 

1:- Gặp bạn giữa chiến trường.

Sau trận chiến thắng tái chiếm Cổ thành QT. Khoảng 1 tháng sau, chúng tôi thuộc Trung đội 52 ĐĐ5, TĐ2 Trâu Điên TQLC, được lệnh chuyển ra phía biển. Mới đầu nằm yểm trợ cho pháo binh TQLC. Rồi sau đó kéo vào yểm trợ cho cánh A TĐ8 Ó Biển, Th/Tá Phán TĐT, đến đây tôi gặp ngay Thạch, là 1 chiến hữu cùng quê, cũng cùng trong nhóm 13. Thạch ở trung đội BCH/TĐ8, nỗi vui mừng không sao kể siết. Ngày nào 2 đứa chúng tôi cũng bên nhau. Để chuyện tṛ, hàn huyên, tâm sự vui buồn kể lại, từ khi ra trường đến nay mới có mấy tháng, mà tưởng dài như mấy năm chưa bao giờ gặp!

Tôi nằm đồi cát bên này, Thạch nằm đồi cát phía sau, qua lại chỉ có mấy bước là tới, t́nh bạn thắm thiết không thể tả nổi. Nằm đây, kể th́  cũng yên b́nh đấy, chỉ có nghe thấy tiếng đại pháo 130 ly của địch, chúng dập các mục tiêu khác, cách xa nơi đóng quân của chúng tôi mấy cây số. Thỉnh thoảng tôi với Thạch cũng đi mưu sinh t́m chất tươi. Kiếm cá đọng lại ở hố bom sau những trận mưa, mỗi lần kiếm được, đều đưa về chia ra cả trung đội kho tiêu ăn. Có lần chúng tôi đi thật xa t́m được mấy mụm măng. Đem về lột vỏ ngoài rồi bào mỏng, ngâm vào nước vo gạo thật đặc, ḥa vào chút muối cho đậm, không có ǵ đựng ngoài cái nón sắt. Ngâm 3 ngày sau là thành măng chua. Nấu canh măng chua với cá tươi ăn là bá phát.

Vào 1 đêm nọ, tiểu đội tiền đồn báo về, là có địch quân ở sát ta. Ngoài tiền đồn cách tuyến chúng tôi không xa. Nơi này sa mạc cát trắng, thỉnh thoảng có vài bụi cỏ không đáng kể. Tiền đồn báo chỉ nghe thấy tiếng nói, văng vẳng theo tiếng gío, chớ không thấy người. Không dám bắn trái sáng v́ cũng sợ bị lộ địch biết chỗ ḿnh, nên anh em cứ phải nằm im theo dơi t́nh thế. Hồng ngoại tuyến trên thiết giáp cũng không thấy ǵ. Hố cá nhân tôi ngay trước thiết giáp, tôi được anh thiết giáp cho lên xem, trong ống nhắm của cây 90 ly trên xe thiết giáp. Tối tôi nh́n cũng thấy sáng gần như ban ngày, mà cũng không thấy ǵ luôn!

Dùng dằng t́m măi mà chẳng phát hiện ra chúng ở đâu? Th/tá Phán cùng trung đội BCH lên 3 chiếc thiết giáp, ra tận nơi quần nát một hồi mà không thấy, tức quá Th/tá Phán hạ lệnh xuống xe lục soát, tự nhiên có 1 anh hô to: “hàng đi không tao bắn bây giờ.” La lên cầu may và để cho đỡ bực ḿnh vậy mà, chứ nếu như không có tiếng x́ xèo của bọn chúng, th́ giờ này anh em đă ngủ thẳng giấc rồi. Thế mà bất chiến tự nhiên thành nha. Nghe tiếng hô, địch chột dạ, chúng tưởng là đă bị ta phát hiện, vội vă đứng dậy đầu hàng ngay cho 3 thằng.

Theo lời của Thạch kể lại, chúng đă ngụy trang bôi vôi trắng giống như cát, nên ta không thể nào phát giác ra chúng được! Th́ ra đây là toán đề lô của Việt Cộng. Ta tịch thu 1 máy truyền tin, 1 tấm bản đồ, 1 K 54 và 1 Ak 47. May quá ông Trời c̣n thương cho chúng tôi bắt được chúng. Nếu không bắt được, th́ chúng tôi bị ăn pháo 130 ly te tua với 3 thằng này rồi!

Sau đó, chúng tôi được lệnh chuyển quân tiến vào sâu hơn nữa, tôi phải chia tay với Thạch, nh́n tôi Thạch muốn khóc! Có lẽ bạn tội nghiệp cho tôi chăng? Nhưng chuyện thời thế phải thế thôi! Sướng không muốn tại ḿnh thích như vậy, nên trong đời binh nghiệp tôi không bao giờ ân hận. Vào đến đây, tôi không biết chỗ này mang địa danh là ǵ? Nhà cửa th́ lác đác vài cái, không cái nào c̣n nguyên vẹn cả! Phía trước tuyến cách 500 thước là một nhà thờ. Cũng sụp đổ, nát bấy hết cả rồi! Tuyến pḥng thủ nằm dọc đến đối diện nhà thờ, trên nền nhà thờ, đang có một tiểu đội tiền đồn của ta nằm chốt.

Đến ngày thứ 3 là tiểu đội tôi đến phiên ra thay. Lúc này anh Thọ cho tôi nắm tiểu đội phó. Làm phó th́ lúc nào cũng nặng trách nhiệm! Tiểu đội tôi gồm 10 người, tôi đề nghị, cùng đi với tôi 5 người là 6, để lại 4. Nhưng anh Thọ không đồng ư. Tôi phải bàn với anh tuyến ḿnh đóng dọc, nên cần người hơn ngoài kia. V́ tiền đồn chỉ là chốt báo động, cách nền nhà thờ 10 thước, là một dọc lũy tre có thể địch đă bám ở đó, cho nên ḿnh phải thủ tuyến cho chặt chẽ. Không cần nhiều quân ở tiền đồn, v́ nhiều chỉ làm cái đuôi bám vướng, và ḿnh sẽ khó trở tay khi hữu sự, tôi xin chịu trách nhiệm làm việc này.

Chúng tôi đi ra gần tới tiền đồn, tiểu đội của anh Sin ngoài đó, tôi cho hai người nằm lại, v́ có nhiều ụ đất có cỏ lợi thế trên đường vào tiền đồn, họ ngồi núp lại. Khi tôi với Đồng và hai đồng đội vào. Anh Sin giật ḿnh hỏi: ‘đâu hết rồi? Sao chỉ có bốn người à?’ Tôi nói và chỉ cho Sin biết hai người nữa chém vè phía sau, Sin mới chỉ và bàn giao, những trái lựu đạn gài chung quanh nền nhà thờ dầy đặc, c̣n chỗ ra vào phía sau th́ sẽ gài sau. Tôi đưa Sin đi vào và nói: ‘tối nay tụi tui sẽ chém vè vô đó.’ Sin ừ một tiếng nói ‘ớn quá! Chém vè đi, đợi tối tịt hăy vào nhé?’ Tôi đă dặn ḍ với Đồng, cùng hai đồng đội nằm im tại vị trí tiền đồn, c̣n hai người nằm ở ụ đất đi với tôi, chúng tôi ṃ ra hàng tre để quan sát, v́ ở trong này không thấy ǵ ngoài hàng tre cả! Mà tánh tôi th́ hay thắc mắc! Xem để nghiên cứu và liệu với sức ḿnh. để khi cần, c̣n yểm trợ cho nhau, nên chúng tôi phải chia phiên chạy ra hàng tre. Từng người một, tôi là người sẽ chạy ra trước, đồng đội ra sau, trời nhá nhem tối, nhưng chúng tôi cũng c̣n đủ nh́n thấy được mọi việc chung quanh.

Chúng tôi chạy dọc lên theo hàng tre, cách nhau không xa mấy, có hai tên VC, một ngồi, một đứng lúp ló ngó vào phía trong. Dứt khoát là chúng không biết ba người tụi tôi đang quan sát. Chắc chúng yên tâm với mồi ngon trong mục tiêu đă theo dơi từ trước, nên hớ hênh mà không phát hiện ra chúng tôi. Tôi  có ư định trở vào rủ Đồng ra, cùng nhau lặt hai bó rau muống này vào luộc lấy nước làm canh! Nhưng nghĩ lại, sợ động chuyện anh Thọ sẽ biết được chuyện chém vè. Trong trung đội, tôi và Đồng đều là Bắc kỳ 54 cả, cho nên hai người cũng ăn ư với nhau lắm.

 

2:-Thoát chết.

Trời tối đen như mực, cả sáu chúng tôi chém vè vô tuyến trong. Cách tuyến trung đội 100 thước cũng nằm ngang có hai vọng gác. Chúng tôi nằm trước tiểu đội của Sin. Đang nằm ngửa hơ dưới cỏ và cát, th́ nghe tiếng trống 130 ly của địch gơ quá nhiều. Chúng bắn đi đâu vậy ḱa? Vừa tự hỏi nhanh trong đầu, th́:

Những tiếng nổ chát chúa, hàng loạt nghe lùng bùng lỗ tai, gạch đá bay văng khắp mặt đất và cả lên người, không thể tưởng tượng được! Chúng lại hào sảng với một chốt nhỏ của chúng tôi đến thế! Trên nền nhà thờ nơi vị trí tiền đồn, đạn pháo đă nổ tanh bành, xóa tan mọi dấu tích làm chúng tôi ớn lạnh rùng ḿnh! Thoát chết! Tôi tự hỏi rằng: ‘nếu chúng tôi chấp hành theo lệnh cấp trên, không hành động kịp th́ tiêu tùng hết rồi! V́ địch bám sát, mục tiêu nổi cộm nên chúng canh cái mục tiêu đă được chấm sẵn này cho pháo cầy nát chúng tôi!!! Chúng tôi là chốt để theo dơi và phát hiện địch, chứ đâu phải chốt thí! Không lẽ chả đánh đấm được ǵ mà bỏ 6 con chốt thí có đáng không nhỉ? Lại nữa, nếu như tính mạng của chúng tôi được quy ra thành tiền, th́ những trái đạn này có quư hơn không nhỉ? Tôi thầm nghĩ  trong đầu như  vậy nhưng không dám nói ra. ‘Mưu sự tại nhân thành sự do Thiên.’ Đúng y như rằng, khi năy tôi vừa nói với Đồng: ‘sao tui nóng ruột quá, tôi có linh tính báo cho cái ǵ làm ḷng ḿnh áy náy quá!’ Tôi chỉ sợ anh Thọ, anh không hiểu hết t́nh thế ở đây, lại cho là ḿnh chết nhát, cho là tôi chỉ giỏi đánh vơ mồm!

Đồng và tôi ôm nhau khóc, tôi khóc v́ thoát chết, và mọi người cũng khóc mừng ḿnh thoát chết luôn! Cả sáu chúng tôi như được lột xác, nghĩ thoáng trong đầu: sao chẳng có lễ lộc ǵ mà đem ra thui sáu con trâu th́ phí của! Cùng lúc đó anh Thọ và người mang máy chạy lên, hỏi Sin gọi chúng tôi xem có bị ǵ không? Sin chỉ và nói: ‘tụi nó đang nằm hết ngoài hai vọng gác ḱa.’ Chúng tôi đă thoát chết! Nhưng nếu chúng tôi c̣n nằm yên ở đó, không biết có ai c̣n miếng thịt nào không? Sin ra gọi tôi vào gặp anh Thọ. Tôi lom khom chạy vào, cũng rất sợ bị anh khiễn trách v́ bỏ vị trí! Nhưng không, khi anh thấy được tôi, anh ôm chầm lấy tôi và nói: ‘ông Trời c̣n thương ḿnh, anh cũng lo cho tụi em quá. Thôi th́ cứ nằm im tại chỗ, sáng hăy ra.’

 

3:- Mèo vờn chuột.

Sau vụ thoát chết đó, anh Thọ cho gọi tôi trở về ôm cô vợ ǵa M 60. Anh lấy cớ là trung đội không có ai có khả năng ôm bà ǵa này, sợ v́ mấy em sồn sồn B 40, 41 nó ghen! Bản lĩnh của tôi là chịu chơi chớ không chơi chịu. Nên bà nào tuổi càng lớn tôi lại càng thích mới chết chứ! Ngày hôm sau, đơn vị lại đổi đi tuyến khác. Nơi này có cái bờ đê cát chạy dài. Chúng tôi nằm dọc theo đê, nên cũng dễ làm mục tiêu cho địch bắn tỉa. Nhưng chúng tôi đâu để chúng mi ḿnh dễ như vậy được. Chúng tôi t́m cách để phát hiện chỗ núp của bọn bắn tỉa. Tôi đă nh́n thấy có nhiều bụi cây, nhưng thấy có hai bụi chéo nhau? Có lẽ đây là hầm chữ A ngụy trang, loại hầm có hai lỗ hỗ trợ cho nhau đây. Chúng cách tuyến chúng tôi độ hơn 100 thước. Phải tinh tế và công phu theo dơi mới thấy được chúng. Lạng quạng sơ ư để nó thấy, nó để cho một cái ‘pắc’ là ngay đầu bể gáo như chơi! Phải đánh lừa nhử nó mới kịp cho đồng đội nh́n thấy.

Đô lấy cây cuốc gấp chống trong mũ sắt, từ từ lú cái chóp đi đi một tí lại dừng. Cứ như thế để chúng nhắm theo khó khăn hơn, vả lại ḿnh phải câu giờ nó, ḿnh mới có thời gian cho chúng tôi theo dơi t́m ra chúng, cùng t́m hiểu xem, tay xạ thủ của chúng thiện xạ tới cỡ nào và chúng chơi bằng súng ǵ? Nếu là loại súng đặc biệt th́ ḿnh lại t́m cách nào cho hơn chúng. Khi xác định xong mục tiêu. Tôi nói với Đô: tôi đếm ‘1.2.3.’ hai thằng chúng tôi cùng trồi lên, nhưng nó nhắm nón sắt cũa Đô ‘Pắc’ một cái dính liền. Nhưng ngược lại tôi đầu trần, đưa đại liên lên siết c̣ ngay hai bụi cây đó. Bên địch bắn bằng loại súng đặc biệt, c̣n ḿnh th́ đặc biệt hơn bắn bằng M 60. Tôi ngắt dây đạn ra một đoạn, chừng hơn gang tay, bắn vừa gọn vừa không bị kẹt đạn, vừa để khi bắn xong là tôi dễ dàng để em nằm xuống, và tôi nhanh chân chạy ra chỗ khác ngay, tránh chúng trả đũa. Đúng như dự tính, v́ khi chúng tôi vừa chạy khỏi chỗ, là B 40 nó nổ ngay trên đê, trước mặt chổ chúng tôi đứng vừa rồi. Vậy mới biết chúng cũng đă chuẩn bị hỗ trợ cho nhau chu đáo như thế nào rồi. Nên chúng tôi phải di chuyển luôn luôn điểm bắn!

Suốt cả ngày, chúng tôi cứ như mèo vờn chuột, hết Đô lại tới Châu thay thế, Châu nghỉ lại đến Đồng, cũng là thú vui cho chúng tôi đánh phá chúng. Cứ như vậy riết rồi thấy chúng im luôn. Có lẽ chúng tôi bắn đại mà đă trúng đích. Tôi nhẩm tính chơi theo lối tính làm ăn kinh tế, như thế là ḿnh không lỗ. V́ nó bắn một viên AK, tôi chung nó mười lăm viên đại liên, nó tố lại B40 hoặc B41, th́ thằng nào hết vốn trước cho biết? Cứ vậy, một lúc sau, không thấy nó ọ oẹ ǵ nữa có thể nó đă cạn vốn, hết tiền.

 

4:- Quà tặng không.. mong!

Màn đêm lại phủ xuống, trời tối đen như mực vậy. Chúng tôi lại được lệnh ḅ dọc lên tấn công. Chỗ này bằng phẳng nên không thể lom khom được. Chỉ có ném lựu đạn thôi. Chúng biết chúng tôi tấn công nó bằng lựu đạn, nó cũng ném đáp trả lại bằng lựu đạn chầy. Chúng cũng cứ quăng bừa, có khi nó ném trúng cả vào mũ sắt của chúng tôi nghe cái ‘cốp.’ Nghe tiếng cốp, biết lựu đạn của nó ném, nhanh như chớp anh em lăn ra chỗ khác tránh lựu đạn nổ. Khu vực băi cát biển, nên không có hố có bờ để cho ai núp tránh đạn được cả! Cho nên để tránh đạn, chúng tôi phải lấy nón sắt mà cào lỗ, vừa đủ cho tôi, anh Thọ và anh mang máy. Lỗ chỉ ngồi xổm lọt xuống, hơi dựa lưng được một chút, và cây đại liên th́ để trước mặt, cũng may ở đây là cát không, nên moi lỗ cũng dễ và moi cũng rất lẹ.

Đồng đội đang ḅ tiến lên phía trước, lựu đạn ầm ́ nổ liên tu bất tận, đất cát văng lung tung tứ phía. Tôi, anh Thọ và anh mang máy c̣n đang ngồi trong hố thủ yểm trợ cho đồng đội, th́ một cái ‘hự’ tôi thấy tức ở ngay giữa ngực. Tôi không thở được, như bị ai đấm một cú thật mạnh vậy! Tôi cũng chưa biết là tại làm sao nữa? Nghe cái bịch, anh Thọ quay qua hỏi: ‘cái ǵ vậy? Anh hỏi, mà tôi có biết ǵ đâu, lại đau quá, nói không được, thở c̣n không muốn nổi huống chi là nói! Anh Thọ vội banh áo giáp tôi ra, rờ xem, nh́n và ngửi coi tôi có bị thương máu me ǵ không? Anh mang máy cũng hỏi và lo cho tôi lắm, không có máu mà không biết tại sao? Khoảng 15 phút sau tôi mới thấy khỏe khỏe một chút, nhưng vẫn c̣n đau nơi ngực. Khi vừa để hai tay xuống ḷng, th́ thấy một vật ǵ nóng nóng? Cầm lên xem th́ ra là đầu đạn M79. Hú hồn! Làm tôi nổi cả da gà, lạnh gáy luôn, tôi đưa tay lên làm dấu tạ ơn Chúa đă ǵn giữ tôi, và cho cả ba chúng tôi c̣n sống bởi trái đạn lép! Đạn này chắc chúng lấy được của ta, nhưng do không biết tầm bắn để kích nổ. Tôi c̣n nhớ tầm bắn trực xạ là 100 thước, bắn cầu ṿng từ 400 đến 450 thước. Có lẽ do nó nghe được tiếng máy truyền tin liên lạc ĐĐ, nên nó nhắm hướng bắn đại. Tôi cầm đầu đạn nhét vào tay anh Thọ, anh Thọ kinh ngạc hỏi: ‘cái ǵ?’ Rồi anh Thọ đưa cho anh mang máy xem, cả 3 chúng tôi cùng lạnh ḿnh, sau đó có lệnh cho trung đội lui về tuyến sau chờ sáng.

 

5:- Ủi.

Trời vừa tờ mờ sáng, c̣n lạnh hơi sương, lệnh trên ban ra, tất cả chuẩn bị vũ khí, balô để tại chỗ, căng hàng ngang tiến lên. Dân Cọp biển phải dùng từ ‘ủi’ cho chính xác, lệnh ủi băi. V́ với lối đánh chẳng có trong các bài học nào ở quân trường cả. Chúng tôi cứ căng hàng ngang mà tiến, không có hỏa lực nào trước mặt chận được bước tiến của chúng tôi. H́nh ảnh ấy giống như chiếc xe ủi tiến lên san bằng chướng ngại vật vậy. Trung đội 52, Trung đội 51 cũa Th/úy Đặng, phía sau có 4 thiết giáp M41 và M48 yễm trợ. Chúng tôi có lợi thế, nhờ xạ thủ trên thiết giáp ngồi cao, nên đại liên của các anh bắn rất chính xác, tiếng nổ nghe rát tai quá, và cũng nhờ các xạ thủ trên cao dễ nh́n ra mục tiêu nên hạ chúng rất ngọt.

Chúng tháo chạy như vịt, nhưng bù lại chúng cũng gọi về chỉ huy của chúng để xin yểm trợ! Chúng liền trả đũa lại chúng tôi bằng  hàng loạt đạn 130 ly, để ḥng mong ngăn cản bước tiến cũa TĐ2 Trâu Điên, TQLC đang truy đuổi bọn bộ đội. Chúng tôi được lệnh dậm chân tại chỗ, v́ nếu tiến thêm là sẽ vào ngay họng pháo. Tiến nữa th́ chẳng khác nào đưa thịt trâu lên cho chúng nhúng dấm! Bởi v́ nơi đây là thung lũng thấp, nước sâm sắp tới gần mắt cá chân. Chúng tôi trơ trụi ḿnh trần trên mặt đất, được lệnh phải rải đều ra 2, 3 người vào một chỗ, rồi làm công sự chiến đấu. Chúng tôi xúc đất cỏ cát lên đắp thành hố như miệng giếng. Ngồi vào trong rồi đậy poncho lên trên v́ trời mưa, nhờ vậy, nghe cũng cảm thấy ấm mỏ ác lắm. Khổ một nỗi, hố càng đào th́ nước càng nhiều, càng ngập, chúng tôi đành ngồi ngâm ‘em’ xuống nước mà thôi! Bây giờ chỉ c̣n nghe pháo nổ từng hồi, đáng lẽ đây là cái mục nhọt nho nhỏ, mà chính ra chúng tôi đă thanh toán chúng xong rồi, ấy thế mà nó nhờ có pháo yểm trợ dữ dội, bắt chúng tôi dừng lại. Tối tịt, chúng tôi lại nhận lệnh rút ra, di chuyển đến chỗ khác.

 

6:- Quà tặng thiệt!                                         

Mấy ngày nay, trời lại mưa tầm tă! Sao trời buồn ǵ mà trời mưa nhiều thế! Bầu trời xám xịt, ong ơng những nước! Mưa ngày, mưa đêm không ngưng nghỉ. Không c̣n nh́n thấy ánh nắng mặt Trời! Đêm đến trăng sao cũng đi chơi hết. Đến đây vị trí đóng quân của chúng tôi nằm dọc theo giao thông hào, có ngă 3 nằm ngay giữa tuyến tiểu đội tôi. Chạy ngang qua lại không có ai, chúng tôi 2, 3 người một chỗ kế nhau, cứ như vậy cách nhau 2, 3 thước, v́ tuyến dài lại rộng nữa. Tôi, Đô và Danh Nghệ nằm phía trên cách ngă ba 2 thước, phía dưới ngă ba là Đồng và một người nữa. Nh́n đồng hồ gần 6 giờ sáng. Tôi lấy một bịch gạo sấy với một hộp cocktail rồi cho chung vào trộn, từ từ đợi cho nước ngấm, gạo nở ra, rồi dùng tay nhào bóp cho thật nhuyễn, sau đó nó trở nên khô dẻo dẻo, bóp dẹp dẹp ra theo hết khổ bịch gạo, trông như cái bánh. Cái bánh này nhiều bạn vui vui hỏi tôi là bánh ǵ? Tôi bèn đặt cho nó cái tên là bánh bịch, ăn ngon mà có mùi vị cũng tựa như bánh xôi dị. Ngoài đời làm ǵ có được mà ăn! V́ cứ phải ăn cơm sấy chán quá, nên chúng tôi mới chế ra đủ kiểu, miễn sao cho dễ ăn và ăn được. Tôi tính ăn sớm để lát nữa có thời gian đi phá. Tôi gọi: ‘Đồng ơi! Ăn sáng chưa? Hát đi.’

Tay này có giọng ca cũng mùi mẫn lắm. Nghe Đồng hát mà tôi đâm nhớ nhà, nhớ bạn bè quá! Rồi quay qua nhớ cả người yêu. Nghĩ lại một thời tôi là lính Quân Cảnh hào hoa, tướng tá dễ coi, quần áo bảnh chọe, lúc nào cũng ủi hồ thẳng thớm. Hết phiên trực lang thang ra phố trông như lính kiểng, nên các em gái hậu phương cũng khoái đeo theo, để có dịp đi dung dăng dung dẻ với lính. Nhờ có những kỷ niệm đó, nên bây giờ ngồi đây mà đâm nhớ nhung! Lại c̣n tự hỏi ḷng ḿnh xem nhớ em nào nhiều? Nhớ em nào nhất nữa? Ôi em nào mà tôi chả thương nhiều, thương nhất. Lính đa t́nh mà! Tôi thân trai 20 tuổi rồi, nên Mẹ tôi muốn cho tôi lập gia đ́nh, bà cụ cứ dục hoài. Nhưng đă chọn nghề binh, chỉ có đi chiến đấu, mong lập được chiến công, hoặc mơ tí hoa mai trên vai cho thỏa mơ ước. Nhưng đó cũng chỉ là ước mơ! Chứ bản thân tôi chẳng mong ǵ có, bông bụt chắc cũng không bao giờ có nữa là! Nên nỗi nhớ nhà và người yêu day dứt quá, hơn nữa lại nghe trong bài hát của Đồng đang tả cảnh: ‘lấy chồng chiến binh mấy người đi trở lại!  Mà lỡ khi ḿnh không về??? Nghe tới đây, tôi vừa muốn cố xua tan đi hết những ư nghĩ không hay, th́ lại nghe tiếng Đồng hát: ‘Anh bỏ trường xưa, bỏ áo thư sinh theo tiếng gọi lên đường.’ Vừa dứt câu Đồng im ngay, v́ tai chúng tôi nghe chúng gởi hai cối xôi 82 ly cho ḿnh ăn điểm tâm. hai tiếng départ nghe ‘tót…tót.’ Không biết nó bắn đi đâu? Chúng tôi vẫn cứ b́nh chân như vại v́ đời lính đă quá quen với bom đạn. Thôi th́ trời kêu ai nấy dạ, chúng tôi vẫn bảo nhau như thế, v́ đạn tránh người chớ người làm sao người tránh đạn được! Tôi vẫn ngồi yên trên nón sắt, chỉ nghe được tiếng nổ đầu ‘ầm’ một cái, người tôi nóng ran cả lên, tôi biết là tôi đă bị lănh đạn rồi, cũng vừa kịp lúc tôi nh́n thấy Đồng, Đô và Danh Nghệ, mấy người cũng đều bị thương hết cả! Họ đều di tản được, c̣n tôi th́ đứng lên không được nữa! Máu từ màng tang bên trái phun ra như bị cắt tiết, máu tôi phun sang nhuộm đỏ hết cả M 60 của tôi nằm bên. Mắt phải tôi cũng đă bị một miểng, c̣n mắt trái bị máu dính che kín, phải lấy tay chùi chùi đi mới nh́n thấy. Tôi như mê đi, từ từ trước mắt như hiện ra một cây nến, như vừa đốt cháy lên đă phụt …phụt tắt, chỉ trong khoảnh khắc, tôi chỉ c̣n kịp nhớ tới linh hồn và khẽ kêu lên: ‘xin Chúa tha tội cho con.’ Rồi tôi ngă lăn ra, hết biết! Sau đó, không biết bao lâu, khi tỉnh lại, tôi đưa tay dụi mắt trái cho hết máu mới mở mắt ra được.

 

7:- Má nhận không ra!

Ngồi dậy, nh́n trước nh́n sau không thấy ai? Đâu hết rồi vậy ḱa? Tôi đứng dậy chạy về phía tuyến sau, một đoạn mới thấy đồng đội. Cứ chạy dọc theo giao thông hào th́ bị vướng, nên tôi leo lên trên mặt đường chạy luôn. V́ bị thương nên cũng hăng máu, chẳng c̣n biết sợ là ǵ. Trong lúc tôi chạy, nó bắn theo nghe rát lỗ tai, nhưng ḿnh cũng c̣n đủ trí khôn để né, tôi chạy theo kiểu chữ chi.

Chết có số, nếu chết th́ tôi phải chết hồi năy rồi! Tôi nghĩ vậy.  Anh em gọi nói tôi dừng lại đi, không nó bắn chết đó. Nhưng tôi vẫn cứ chạy. Vừa tới chỗ y tá, tôi nhảy qua giao thông hào th́ cũng vừa nghe ‘pắt.’ Tôi té xuống ai cũng tưởng thôi tôi rớt thật rồi! Anh y tá nằm ở một chỗ chỉ gọi là có được che tạm chút chút cho đỡ thôi, chớ không thể gọi là hầm được, vừa ḅ ra gọi: ‘An ơi! mày c̣n sống không An?’

Tôi chỉ đưa tay trái lên thôi, v́ tất cả 2 chân, tay phải và đầu mắt mũi miệng tôi, đều tê liệt hết rồi! Anh tḥ tay nắm tay tôi th́ nó nhắm bắn nữa, văng cả đất cát cách anh y tá vài gang tay thôi. Tôi nghĩ trong bụng sao tôi tức bọn này quá! Tao mà không bị thương mày sẽ chết với tao. Thấy vậy có mấy đồng đội, mới đứng lên bắn trả yểm trợ cho đồng đội cứu tôi. Nhờ thế mà anh y tá kéo được tôi vào trong rồi băng bó. Anh cho tôi ngậm Vitamine C cho đở khát nước. Anh dặn: ‘mày mất máu nhiều đừng uống nước nhé, khi nào muốn ǵ kêu tao nghe?’ Ở bên ngoài th́ chúng pháo 130 ly như mưa. Tôi vẫn nằm bất động để chờ tải thương. Tôi kéo tay anh y tá ra hiệu cho tôi xin quả lựu đạn để thủ. Anh đưa mà cứ sợ không biết tôi sẽ làm ǵ? Măi tới tối sẫm mới nghe tiếng anh Trọng ở ĐĐ lên hỏi: ‘tụi mày có thấy An nó bị thương nằm đâu không?’ Tôi kêu y tá gọi anh Trọng, khi kéo tôi ra anh Trọng nói: ‘Trời ơi! Tao nghe Đồng nói mày bị từ hồi sáng, măi mà tao không thấy mày ra, nên tao vô t́m mày nè, thông cảm cho anh mày, từ sáng tới giờ bận nhiều chuyện quá.’

Vội vàng anh và một người nữa, cho tôi lên băng ca khiêng chạy như bay, nhưng cũng mất mấy lần phải dừng lại bỏ xuống, để tránh pháo dữ dội. Ra đến một chỗ tạm yên thôi, các anh đặt tôi nằm đó, chờ thiết giáp vô chở ra. Trời lại mưa, tôi khát nước chỉ cần há miệng ra cũng đủ sắp giọng, măi gần sáng mới đưa tôi ra được cánh trưởng. Lại chờ máy bay. Trời mưa sương mờ, trực thăng không thấy chỗ đáp. Phải đốt đèn lên, pilot nh́n qua máy hồng ngoại tuyến mới thấy.

Máy bay vừa hạ cánh xuống sân Bệnh Viện, tôi đă thấy họ chờ và chuẩn bị sẵn sàng cả rồi. Sau khi đưa tôi nằm xuống trên xe đẩy đàng hoàng, chị y công cho tôi uống một ly sữa nóng. Đang đói khát từ ngày hôm qua, ly sữa nóng, ôi chao ơi! Sao ngon mà ấm ḷng chiến sĩ chi lạ! Vừa mở mắt ra là thấy một cô nữ quân nhân ngồi ghế bên cạnh gường bệnh. Cô hỏi: ‘anh tỉnh rồi hả?’ hai ngày rồi anh đă mê man!’ Cô nói với giọng người miền Nam, nói hỏi thăm liên tu bất tận, chắc là để cho tôi tỉnh. Cứ nghe hỏi hoài mà ḿnh lại cảm thấy lạnh, th́ ra ḿnh đang trần trụi, chỉ có tấm drap đắp trên người, cơn mưa ngoài trận địa vẫn c̣n đang ám ảnh trong đầu tôi. Tôi không nói được, đưa tay ra dấu xin tờ giấy viết, phải viết thay lời mới đả thông tư tưởng cho cô được. Hiểu ư, cô mỉm cười lột cam cho tôi ăn, cô giúp tôi mọi việc. (Đến khúc này, tôi cũng xin ngưng lại vài giây, và cũng cho tôi xin có lời cảm ơn, những nữ trợ tá, những cô nữ quân nhân, những đồng đội, đă hết ḿnh phục vụ, giúp cho chúng tôi trong t́nh chiến hữu thật thân thương.)

Được hai ngày, sau khi tôi tỉnh th́ chuyển pḥng. Tính tổng cộng mà đă 17 ngày qua, tôi nằm liệt gường! Hôm nay, vừa chập chững đi, th́ tôi được chuyển về bên Bệnh xá dă chiến của Sư đoàn TQLC. Đi đến trước khu bệnh xá th́ tôi gặp cô bạn gái người Huế, cô đứng nh́n từng người đi vào, chắc nàng cũng có ư t́m tôi, trên khuân mặt dễ thương kia hằn rơ những nỗi hoang mang, lo lắng! Ấy vậy mà khi tôi đi ngang, dù cố chú ư, nàng cũng đă không nhận ra được tôi? Chắc v́ cái đầu tôi cạo trọc và đầy những vết thương, nàng nhận không ra là đúng rồi! Tôi lại liên tưởng những câu bạn bè đe nẹt đùa nhau thường nói: ‘đừng chọc tao à! Tao mà giận, tao đánh cho Má mày nh́n cũng hổng ra à nha?’ Làm tôi tủm tỉm cười. Chắc trông tôi giờ cũng thê thảm lắm má nh́n chắc cũng hết ra rồi sao? Măi tới lúc này, em có lẽ mới ngờ ngợ nh́n ra tôi. Tôi hơi hé được miệng gọi: ‘Thúy nhỏ, anh là An nè.’ Em gái Huế vội choàng ôm cứng lấy tôi, khóc nức nở nói: ‘em nghe anh Đồng nỏi, mười mẩy ngày nay, ngày nào em cũng t́m anh, mà chẳng biết anh ợ mô?’

Sự t́nh là khi vừa tái chiếm QT xong, sẵn có tiền tôi dù ra Huế. Tôi quen em chỉ có 4 ngày 3 đêm. Thế mà em mết tôi, để rồi mỗi lần Hậu trạm có chuyến vô tiếp tế, em cũng cố xin gởi vào cho tôi, nào là thuốc lá, bánh kẹo mè xững, trà và càfé. Với giọng Huế dễ thương, em líu lo kể lể, trên tay em 1 túi bánh quà thật to. Rồi tới phiên tôi đi vào để được Bác sĩ khám ngay, và phê chuẩn trên hồ sơ bệnh lư mấy chữ: ‘BV Lê Hữu Sanh’ to tướng. Thế là em biết tôi sẽ về Sài G̣n. Chưa kịp nói lời nào tôi mừng quá, và em cũng mừng quá, vội vàng em nói: ‘để em về lấy đồ đạc, theo anh vô Sài G̣n luôn.’ Tuy là lính chiến, rời chiến địa cũng nhớ đồng đội, nhưng nhớ ra, nhân cơ hội bị thương này, ḿnh cũng được nghỉ ngơi, dưỡng thương và có dịp về thăm lại gia đ́nh. Thế là trong đầu tôi nghĩ đến, ḿnh sắp về lại Sài G̣n, và tự nhiên lại liên tưởng tới bản nhạc, thầm hát: ‘Sài G̣n đẹp lắm Sài G̣n ơi! Sài G̣n ơi!’./.

 

 

 

MX Nguyễn Đức An

 



Mọi tin tức, bài vở  muốn đăng trên website TQLC/VN xin email:
  bixitrum@yahoo.com