TỔNG HỘI THỦY QUÂN LỤC CHIẾN VIỆT NAM

                    

                  Những ngày tháng

                       hành quân ở Dương Liễu

                                                                                                                     Mũ Xanh Sàig̣n

                          (Viết theo hồi kư My War... Vietnam của Col. USMC Thomas E. Campbell retired)  

                                          

A Bịnh dịch hạch

 Tiểu đoàn 2 Thủy Quân Lục Chiến Việt Nam (TĐ 2/TQLCVN) của chúng tôi đóng tại Cồn Thiên, Gio Linh tỉnh Quảng Trị Việt Nam, được một đơn vị của Sư Đoàn 1 Bộ Binh (SĐ1BB) đến thay thế, trên mặt của họ bơ phờ, áo quần lấm đầy bụi đất của gió Lào thổi, và tinh thần của họ có vẻ sa sút ...

TĐ2/TQLCVN của chúng tôi được trở về hậu cứ ở Thủ Đức, ngoại ô  Sàig̣n.để nghỉ quân vào dịp Tết sau những tháng hành quân vất vả.

Vào trung tuần tháng 2 năm 1967, chiến đoàn B/TQLC (CĐB) của Trung tá Tôn thất Soạn ám danh đàm thoại Sàig̣n, Chiến đoàn trưởng (CĐT) và Cố vấn CĐB là Thiếu tá USMC Lary Gabour, gồm TĐ2 chúng tôi với Thiếu tá Ngô văn Định danh hiệu Đồ Sơn, Tiểu đoàn trưởng và tôi (Đại úy USMC Thomas E.Campbell) là Cố vấn trưởng TĐ2, cùng với TĐ3/TQLCVN của Thiếu tá Nguyễn năng Bảo Tiểu đoàn trưởng, danh hiệu Bắc Ninh, và Cố vấn trưởng là Đại úy USMC Mac Dube. Chúng tôi được không tải bằng C.130 trở ra lại Bồng Sơn tỉnh B́nh Định Việt Nam. Kỳ này CĐB/TQLCVN hoạt động ở phía nam Bồng Sơn, kể từ đèo Phù Cũ hay tên địa phương c̣n gọi là đèo Nhông, cho đến vùng Dương Liễu phía nam của đèo Nhông khoảng 20 cây số, nằm trên quốc lộ 1 (QL 1) thuộc quận Phù Mỹ. Chiến đoàn B bắt đầu mở các cuộc hành quân lục soát về hướng Đông ra tận Đầm Trà Ổ và đến sát bờ biển. Hàng ngày chúng tôi đều chạm địch lẻ tẻ. Chưa có cuộc chạm súng lớn. Do đó thiệt hại của CĐB là nhẹ. Ta bắt được một số t́nh nghi Việt cộng (VC) và bắn chết vài tên du kích, tịch thu vài vũ khí cá nhân.

Vào một buổi sáng, CĐB (-) gồm Bộ chỉ huy Chiến Đoàn (BCH/CĐ) và Tiểu Đoàn 2 nối đuôi theo Tiểu Đoàn 3 tiến vào một xóm làngđể từ đó dàn quân thành 2 cánh; TĐ2 tiến chiếm và lục soát phần phía Đông của xóm làng. Các Cọp Biển bắt đầu lục soát các căn nhà đầu tiên, nhưng chẳng bao lâu, các Cọp Biển vội dội ngược trở lại, theo lối đi vào hồi năy. Tôi (Campbell) nghe có nhiều tiếng gọi “ơi ới” và những khoát tay “lia lịa” của một số Cọp Biển đàng trước mặt. Tôi chưa hiểu việc ǵ đă xảy ra! Sau một lúc, Thiếu tá Định Tiểu đoàn trưởng đến gần tôi và nói

“ Đại úy... Captain Campbell...chúng ta phải rời làng này ngay tức khắc! Dân làng bị bịnh dịch hạch...có người chết!”

Vài phút sau, tôi mới hiểu rơ câu chuyện này. Tôi nghĩ thời đại bây giờ th́ c̣n đâu bịnh dịch hạch nữa? Tôi nh́n quanh, và đi đến gần một căn nhà, tôi thấy không có một dân làng nào ở ngoài cả, họ đều ở trong nhà. Chúng tôi bước vào một căn nhà đầu xóm, 3 hay 4 người nét mặt có vẻ bệnh hoạn, trên giường tre, ngay giữa nhà, một tử thi đàn bà da mặt hiện sắc màu đen, và sưng phồng lên, làm chúng tôi dội ngược, thối lui. Thiếu tá Định nói

- Đại úy! Chúng ta ra gấp

Tôi không bàn căi tiếng nào và chúng tôi rảo bước nhanh, nín thở, để đề pḥng nhiễm vi trùng bệnh. Thiếu tá Bảo (Tiểu đoàn trưởng TĐ3) và Đại úy USMC Mac Dube Cố vấn trưởng TĐ3 cũng rảo bước nhanh, rời khỏi khu vực này như chúng tôi.

Trở ra điểm tập trung của CĐB, chúng tôi rất bối rối về bệnh dịch hạch này. Khi Thiếu tá USMC Larry Gaboury Cố vấn trưởng CĐB lên tiếng trên hệ thống máy cố vấn Mỹ, th́ mọi người đều đưa ra những lệnh lạc mâu thuẫn lẫn nhau. Trước hết chúng ta phải biết các Cọp Biển VN có được chích ngừa bệnh dịch hạch không? Cố vấn Mỹ đều có chích ngừa, các Cọp Biển VN th́ không có, vậy bây giờ lấy thuốc chủng ngừa ở đâu? Làm sao chúng ta có được? Câu chuyện dài ḍng được vắn tắt như sau: “Mọi Cọp Biển VN sẽ được chủng ngừa và quay trở lại xóm làng để bảo vệ an ninh cho toán y tế pḥng dịch, chống dịch đến nghiên cứu tại chỗ”. Sau đó chúng tôi mới được biết rằng, phải nhiều tuần lễ sau th́ thuốc chủng ngừa mới có hiệu lực! Nhưng rất may mắn, các Cọp Biển về sau này, không ai bị truyền nhiễm bệnh dịch hạch ở Dương Liễu này cả. 

 Trung tá Soạn, Thiếu tá Định và Thiếu tá Bảo đều đồng ư nếu có thuốc chủng sẽ cho các Cọp Biện VN chích ngừa bệnh dịch hạch này có hiệu lực trong thời gian ngắn ngày. Những sĩ quan trong bộ tham mưu cũa Tướng Westmoreland họ không suy nghĩ sâu xa, họ cứ nghĩ rằng bảo vệ an ninh dài ngày cho đoàn y tế nghiên cứu và giải quyết vấn đề pḥng ngừa y tế ở tận một làng mạc xa xôi, mất an ninh của vùng “xôi đậu”, ở miền Nam Việt Nam là một điều tốt đẹp! Chiến đoàn B/TQLC họ không đồng ư. Họ chỉ hướng dẫn đoàn y tế của MACV (Cơ quan viện trợ quân sự Hoa Kỳ) đi quan sát một ṿng vào buổi sáng mà thôi. Trong khi phái đoàn y tế họ muốn ở lại 1 tuần lễ để khảo sát. Thiếu tá Định đến gặp người trưởng đoàn y tế, bắt tay từ giă và nói

- Tiểu đoàn chúng tôi phải đi ngay bây giờ! Chúng tôi nhận được lệnh tham dự một cuộc hành quân kế tiếp! Các anh thấy đó! Trực thăng chở quân đang quay cánh quạt, sắp cất cánh

Chúng tôi đi nhanh ra trực thăng. Nhưng đoàn y tế MACV c̣n đi nhanh hơn chúng tôi nữa....

 

B. Cuộc phục kích

Chiến đoàn B TQLCVN di chuyển hành quân lục soát những vị trí mới ở trong vùng Dương Liễu, dọc theo quốc lộ 1 đi về hướng Phù Mỹ, phía nam. Mùa mưa bắt đầu. Thời tiết cũng ảnh hưởng làm chậm lại các cuộc hành quân tuần tiễu và lục soát hàng ngày. Các đơn vị Cọp Biển đóng quân và hoạt động giữ an ninh trong khu vực trách nhiệm ấn định. Bộ chỉ huy CĐB TQLC đóng tại đồi Dương Liễu, sát bên QL1

Vài cố vấn thuộc Bộ chỉ huy chiến đoàn đi ra liên lạc ở Qui Nhơn, Bộ Tư Lệnh Sư Đoàn 22 Bộ binh, hệ thống cố vấn Mỹ, khi trở về họ mang theo “Mail” cho các cố vấn Mỹ, luôn tiện họ cũng mang về một ít “beer” “coca”, một số thực phẩm Mỹ, kể cả mấy thùng tôm sấy khô.

T́nh h́nh trong mấy ngày qua ở vùng Dương Liễu là yên tĩnh! Larry Gaboury cố vấn trưởng CĐB gọi máy mời các cố vấn tiểu đoàn lên  Bộ chỉ huy chiến đoàn để nhận “mail” và uống bia...

Tôi (Campbell) ngỏ lời mời Thiếu tá Định, ông ta lưỡng lự và nói

- Thôi anh đi trước đi.

Tôi nài nỉ Định cùng đi với tôi cho vui. Định ngần ngừ rồi nói

- OK, đàng nào tôi cũng muốn gặp Trung tá Soạn để bàn tính việc hoạt động của Tiểu đoàn 2 trong những ngày sắp đến!

Thế là chúng tôi cùng đi. Tôi cũng chẳng mang “bốt” (boots) nữa, v́ đoạn đường đất từ bộ chỉ huy tiểu đoàn 2 ra đến ngă ba quốc lộ 1, nơi Bộ chỉ huy chiến đoàn B đóng, khoảng cách chỉ chừng 2 cây số. Những tài xế Cọp Biển VN đôi khi họ lái xe như những “Thần Phong””Kami-Kazé”. Họ lái xe tốc độ rất nhanh, đường đất xóc “ổ gà” làm muốn găy cả cổ! Hạ sĩ nhất Nguyễn văn Danh, tài xế của Thiếu tá Định lại là người lái xe nhanh nhất. Danh chở tôi và Định xuống Bộ chỉ huy CĐB. Xe jeep chúng tôi chạy qua con đường xóc ổ gà, đàng kia là ra đầm Trà Ổ, hướng đàng này là ra ngă ba quốc lộ 1 nơi BCH/CĐB đóng.Tôi không thấy ǵ bất thường xảy ra trên đường đi cả.

Sau khi Thiếu tá Định họp bàn với Trung tá Soạn xong, Trung tá Soạn thấy các cố vấn chúng tôi đang ngồi uống bia và chuyện tṛ vui vẻ trong lều vải, không dứt câu chuyện, liền gợi ư mời Định ở lại dùng cơm chiều với các sĩ quan BCH/CĐ và chuyện tṛ luôn. Định nhận lời và bước ra sân dặn ḍ tài xế Danh

- Chú lái xe về tiểu đoàn dùng cơm đi, khi nào tôi gọi máy sẽ lên đón tôi và cố vấn, nhớ bảo xe đại liên hộ tống đi lên theo với chú cho an toàn! C̣n bây giờ đi về một ḿnh, tuy trời c̣n sáng, nhưng cũng phải lái xe cẩn thận, coi chừng mấy thằng du kích bắn ra bất tử.

 - OK, chú đi về đi.

Nói xong Định quay vào lều cố vấn Mỹ, trong khi chờ đợi dùng cơm với Trung tá Soạn. Tôi c̣n nhớ trong khi các cố vấn ngồi xuống uống bia và nhâm nhi với tôm sấy khô đậm mồi, th́ Định chỉ ngồi chơi bên cạnh tôi  và không đụng tới món ăn thức uống nào cả.

Bỗng nhiên trong hệ thống máy của cố vấn Mỹ CĐB có tiếng gọi của trực thăng 1st CAV (KBKV Hoa kỳ) đang bay quan sát và tuần tra hàng ngày đêm trên quốc lộ 1

-   “Leatherneck Bravo! Đây là 1st CAV”

-   Có một xe jeep chạy trên lộ đất gần “PC” của anh, bị “vi-xi”  chận bắt người tài xế! Chúng có 3 tên

  Định ngồi bên cạnh nghe máy, đoán biết là xe jeep của Danh bị tai nạn! Định bèn bốc máy ra lịnh cho TĐ2 đưa chiếc xe Dodge  đại liên và một tiểu đội Biệt Kích chạy đến tiếp cứu ngay! Một mặt Định và tôi (Campbell) dùng xe jeep của CĐB, có hộ tống, cũng chạy nhanh đến. Tuy nhiên đă không kịp. Những tên du kích Việt cộng lúc thấy trực thăng phát giác bay lượn trên đầu, và thấy xe đai liên sắp chạy đến, chúng liền bắn chết Hạ sĩ I Danh tại chỗ và bỏ chạy trốn vào đám bụi rậm bên cạnh đường.

Xe jeep của chúng tôi và xe đại liên của TĐ2 cũng vừa trờ tới cạnh chiếc xe jeep của Hạ sĩ I Danh, thi hài của Danh nằm cách đấy lối 20 mét bên đường lộ đất

Chúng tôi có nghe loạt súng AK 47 nổ hồi nảy. Bọn du kích địa phương đă lẩn quất trong vùng này, khi xe jeep chúng tôi  chạy qua lần đầu, chúng biết thế nào chúng tôi cũng sẽ trở về, và chúng phục kích! Không may, Hạ sĩ I Danh đă bị chúng chận xe và bắt đi, cuối cùng bị bắn chết! Thiếu tá Định có giác quan thứ sáu “ứng nghiệm” kỳ lạ! Định dặn ḍ Hạ sĩ I Danh về những nghi ngờ trên đường lái xe về.

(Khoảng cách từ TĐ2 đến Chiến đoàn hơn một cây số, du kích Việt cộng căng dây kẻm ngang đường để làm chướng ngại vật cho xe phải chậm hoặc ngừng lại rồi mới tấn công bắt tài xế. Khi nghe tin này, Thiếu tá Định có cho lệnh Đại úy Đinh xuân Lăm đại đội trưởng đại đội 3 xử lư thường vụ Tiểu đoàn phó chỉ huy hai đại đội với đội h́nh hàng ngang tràn xuống đồi, tiến về vị trí xe bị phục kích, cũng v́ trời gần tối, rừng cây thấp nhưng rậm rạp, vài ba tên du kích dễ bề tẩu thoát) 

Do t́nh cảm thân hữu đối với tôi, nên Định nhận lời mời của tôi nhưng trong thâm tâm của Định ngần ngại không ít lúc bước lên xe đi. Mặc dù cái chết của Hạ sĩ I Danh là do tai nạn bất ngờ thường xảy ra, mà chúng ta không thể lường trước được trong cuộc chiến tranh du kích do bọn khủng bố “cộng phỉ” gây ra. Nhưng trong thâm tôi vẫn thấy có mặc cảm tội lổi khi nghe đến. Tôi đă mất cảnh giác, và tôi quyết định không để xảy ra như thế nữa lúc c̣n ở Việt Nam. Đó là một bài học cho tôi. Thiếu tá Định đă cho tiền trạm TĐ 2 ở Qui Nhơn, mua áo quan đặc biệt để tẩn liệm cho Hạ sĩ I Danh và chở máy bay về Sàig̣n cho gia đ́nh chú Danh làm lễ an táng. Sau cuộc hành quân trở về hậu cứ nghỉ ngơi, Thiếu tá Định có gặp gia đ́nh chú Danh gồm vợ, hai con nhỏ, và đă giúp đở cho gia đ́nh chú Danh.

 

C. Hoạt động với 1st Air CAV Division

Tại Việt Nam, tháng 3 năm 1967, giữa những người lính trận và những người lính phục vụ ở hậu tuyến, họ đang bàn tán sôi nổi về ‘1st Cavalry Division’ Sư đoàn 1 kỵ binh không vận Hoa Kỳ, về những ǵ Sư đoàn này đang làm và sẽ làm trong tương lai. Tôi (Campbell) phải nói một cách thành thật rằng: “phải nh́n thấy những hoạt động thật sự của họ ngoài mặt trận cái đă”

 Để tôi kể ra những ǵ tôi thấy ở tỉnh B́nh Định, VN, chung quanh quận Bồng Sơn,là khu vực hành quân của họ trong suốt gần cả năm. Tôi không muốn làm một cuộc khảo cứu nào! Thoạt tiên, các anh sẽ nghe họ đến từ khoảng cách xa, rồi th́ họ lơ lửng trên đầu, nhanh như chớp. Trước hết là những chiếc trực thăng 1 động cơ ‘Hueys’ dung để chở quân bay đến. Bay ṿng chung quanh đoàn trực thăng chở quân là những chiếc trực thăng vơ trang ‘Hueys Gunships’ như người chăn bảo vệ đàn cừu và sẽ tấn công tức th́ bất cứ cái ǵ, bất cứ ai xâm phạm đến đoàn quân. Những chiếc trực thăng tí hon với cửa kiến chắn gió có h́nh dáng như hột vịt bay ‘zic zac’ sát mặt đất, dưới đội h́nh của trực thăng chở quân. Trực thăng hột vịt quan sát mọi bât trắc xảy ra và báo cáo những ǵ thấy được. Sau khi đoàn trực thăng chở quân vài chục chiếc bay qua được vài phút, th́ bây giờ tiếp đến là các trực thăng Chinook chở quân dụng nặng, CH 47 móc ṭn ten các khẩu pháo 105 ly, và 155 ly, kèm theo bên dưới nữa là các túi lưới chất đạn pháo binh, đội h́nh này bay qua. Người lính kỵ binh không vận chỉ mang trên lưng một túi nhỏ, gọi là “ass pack” (túi đeo trên lưng lừa) gồm có vài thức ăn, nhiều đạn dược và nước uống. Sauk hi quân sĩ đă đổ quân xuống bải đáp, khoảng 5 giờ chiều, vài chuyến trực thăng chuyên chở C rations (thức ăn hộp), hay thức ăn nóng (hot chow) và nước uống. Do thế, người lính kỵ binh không vận, họ không phải mang những thứ ấy theo người. Một lát sau, khoảng nửa tá trực thăng Hueys tḥng những ống cao su dài dưới bụng, bắt đầu xịt thuôc trừ muỗi chung quanh vị trí đóng quân đêm của đơn vị. Nếu đơn vị không có chạm đĩch, th́ thời gian ngắn tiếp sau đó, những hoạt động này sẽ tái diển!? Đoàn trực thăng Hueys này lại bay đến công tác cho các vị trí đóng quân đêm khác của KBKV/HK. Đây là một hoạt cảnh cho người hậu phương xem.

Cho nên chúng tôi rất thích thú khi vị Tướng Tư Lệnh (1st CAV Commanding General) SĐ1/KBKV đáp trực thăng xuống đồi Dương Liễu và đề nghị Chiến Đoàn B/TQLCVN cùng phối hợp hành quân với nhau. Trung tá Soạn CĐT/CĐB đồng ư v́ thật là tốt đẹp khi CĐB được cung cấp phương tiện trực thăng vận, yểm trợ các loại hoả lực và tái tiếp tế các loại tiếp liệu nếu cần thiết.

Các Cọp Biển VN rất hứng thú khi đi hành quân chung với các đơn vị KBKV/HK. V́ từ trước, các Cọp Biển VN chưa được đi trên các trực thăng chở quân (TTCQ) “Sleek” này, loại trực thăng Hueys bay nhanh hơn.  TTCQ bốc Cọp Biển bốc chúng tôi từ vùng hành quân Dương Liễu hiện tại của CĐB/TQLCVN, để TTV xuống phía Bắc của Tam Quan, nơi mà suốt 3 tháng năm ngoái (1966), các Cọp Biển chúng tôi đă chạm địch nhiều lần với bọn “vi-xi” (Việt cộng) và chính qui Bắc Việt (NVA North Vietnamese Army)

Chúng tôi xuống băi đáp an toàn, không có chạm địch, tuy nhiên các trực thăng vơ trang đă biểu diển những màn tác xạ chung quanh băi đáp. Tôi đoán rằng đây là một dịp cho TTVT trút hết đạn dược trước khi họ bay về căn cứ ở phía Nam đèo Nhông (đèo Phù Cũ) giống như là cuộc chiến tranh thế chiến thứ III đang diễn ra, mặc dù không có sự kháng cự của địch. Sau khi chúng tôi xuống băi đáp, tất cả các Cọp Biển thích thú v́ được chở trên các trực thăng Hueys.

Tôi (Campbell), Thiếu tá Định vá cận vệ, nhân viên truyền tin trên chiếc trực thăng chỉ huy ‘C&C” (Command and Control Helicopter) để điều động cuộc đổ quân Tiểu Đoàn 2 TQLCVN. Sau  khi chạm đất, chúng tôi tránh xa chiếc “C&C” ồn ào tiếng động cơ để dễ nghe máy truyền tin hơn. Nhân viên truyền tin của tôi là tân binh, chưa có kinh nghiệm đi trực thăng nhiều, vừa rời khỏi trực thăng, anh ta gắn “ăng ten” dài lên máy truyền tin và đi đến chổ chúng tôi đang đứng. V́ sơ ư anh ta để cần “ăng ten” chạm  phải cánh quạt trực thăng đang quay, gây hư hại cánh quạt và hệ thống “hơi cân bằng”. Phi công đành phải tắt động cơ trực thăng. Tôi đến gặp phi công và hết lời xin lổi về chuyện làm cho trực thăng hư hỏng …  

Người phi công cười và nói

-         Đừng có lo lắng việc ấy.

Chẳng bao lâu, có một chiếc Chinook CH 47 bay đến và đậu phía sau chúng tôi. Toán sửa chữa trực thăng nhảy ra khỏi chiếc Chinook và chạy thằng đến chiếc trực thăng bị hỏng máy, họ cột dây choàng qua hai chân càng trực thăng rồi chạy về chiếc Chinook. Phi hành đoàn chiếc Huey’s móc sợi dây vào ngàm câu hàng của CH 47. Chiếc Huey’s được móc đi về căn cứ sửa chữa. Phút chốc sau, một chiếc C&C khác đến thay thế để chúng tôi sử dụng tiếp. Đến bây giờ vẫn làm cho tôi ngạc nhiên không ít! Nếu là một chiếc trực của TQLC Hoa Kỳ (USMC) bị hư hại như thế, th́ sẽ có một sĩ quan thanh tra được chỉ định để đến điều tra lư do làm hư hại tài sản của TQLCHK; họ sẽ qui lổi cho nhân viên truyền tin của tôi không được huấn luyện đầy đủ, và tôi (Campbell) sẽ bị khấu trừ lương về chi phí sửa chữa và sẽ bị trừ điểm trong danh sách thăng thưởng hàng năm!? Tôi không nói đùa đâu! Tất cả chúng tôi đều yêu mến binh chủng, nhưng có nhiều điều trong binh chủng mà chúng tôi không thích. Một binh chủng biết tiết kiệm, tiết kiệm đến nỗi phải chắt bóp “từng li từng tí”. Buổi chiều tối hôm đó, sau khi BCH/TĐ đă bố trí đóng quân đêm xong xuôi, các cận vệ, nhân viên truyền tin đều cười nói hả hê. Tôi hỏi thiếu tá Định

-         Anh Định,  có ǵ mà họ cười dữ vậy?  

Định giải thích

- Họ trêu ghẹo nhân viên truyền tin, Binh II Thu  của anh đă bắn hạ một trực thăng Mỹ.

Sư đoàn 1 kỵ binh không vận Hoa Kỳ rất xông xáo và phản ứng chính xác, họ bắt được một số tù binh và t́nh nghi Việt cộng. Cọp Biển Việt Nam sau khi đổ quân trên ngọn đồi dốc, chúng tôi di chuyển về hướng Nam, đi xuyên qua khu vực “trải thảm của B.52” trong buổi sang tinh mơ vừa qua. Đầy “lổ chổ” những hố bom giống như chúng ta đă thấy trên mặt trăng của các phi hành gia.

Có một xóm ấp nhỏ chỉ cách trung tâm “rải thảm” khoảng một ngàn mét. Chúng tôi đi vào đầu ấp, có hai người đàn bà trẻ, ngồi bên đường sát lối đi của chúng tôi. Bên cạnh là bốn em bé  nằm bất động trên chiếc chiếu cói. Tất cả đă chết, thi hài không có vết máu. Sức ép mănh liệt của bom từ B.52 làm đầu, mặt méo mó, và các em chết v́ đứng tim. Một trong hai người đàn bà nh́n tôi với ánh mắt căm hờn. Tôi thật đau ḷng về cái chết của các em bé này. Một sự chết khủng khiếp do chiến tranh gây ra mà tôi chưa gặp. Tôi không giúp được ǵ cho họ! Tôi đến gần người đàn bà và nói mấy câu tạm nghe rơ âm thanh việt nam

- Tôi rất lấy làm tiếc! Chúng tôi không giết các em bé này! Tôi xin lỗi

 Theo chủ thuyết của Westmoreland và bộ binh Mỹ, th́ với  hỏa  lực tối ưu của B.52, chúng ta có thể tiêu diệt những kẻ “vô thần” và sau đó chúng ta sẽ có ḥa b́nh.  

Có các hoạt động “Dân sự vụ” để giúp đở nạn nhân chiến cuộc để thu phục nhân tâm… TQLC Hoa Kỳ ở vùng I chiến thuật cố gắng tổ chức các hoạt động “Dân sự vụ” tương tự; tuy nhiên hơn phân nữa khu vực trách nhiệm là vùng oanh kích tự do là nơi hành quân có địch! Theo tôi nghĩ, căn bản chiến lược của chúng ta trong vùng trách nhiệm này là sai lầm, v́ thế chúng ta đă thất bại trong cuộc chiến ở miền Nam Việt Nam.

Nếu người ta và gia đ́nh con cái họ bị bom chết, nhà cửa mùa màng bị thiêu hủy,  từ đó sinh ra căm hờn và chống đối.  Gia đ́nh họ bị chết, họ sẽ hận thù chúng ta măi măi. Vượt lên trên tất cả chủng tộc, đất nước con người nam hoặc nữ, trên toàn cầu ở đâu cũng vậy, trong bất cứ mọi gia đ́nh nào cũng đều có những hậu quả ảnh hưởng giống nhau như vậy…

 

                                                                                            Mũ Xanh Sàig̣n

 

 

E-mail the Webmaster with questions or comments about the Web site