“Lúc
bấy giờ trên cánh đồng chiêm nước Việt,
bên con lạch nhỏ Đồng Nai,
trong cánh rừng sâu Trung Việt,
phút chốc...liệt vị đã ra người thiên cổ.
Sự nghiệp đang công đeo đuổi, thôi đành đứt
đoạn nửa đường.
Chí tang bồng hằng mong thực hiện, thôi cũng
đành ôm hận nghìn thu...”
Trong tiếng nhạc bi thương nhưng hùng tráng, giữa
bầu khí linh thiêng và cảm động. Vòng hoa tưởng
niệm và truy điệu những quân dân cán chính, đặc biệt
là các chiến sĩ Thủy Quân Lục Chiến của quân đội
Việt Nam Cộng Hòa đã được đặt trang trọng nơi bàn
thờ tổ quốc. Từng nén hương cũng đã được thắp lên
để tưởng nhớ và ghi ơn sự hy sinh can đảm của những
người trai thế hệ, đã từng chiến đấu cho lý tưởng,
cho tự do dân tộc. Họ là ai? Là những người cha,
người chồng, người anh thương mến của gia đình, là
những người trẻ mang đầy nhiệt huyết, đầy kiêu hãnh,
yêu nước và trách nhiệm. Họ đã nằm xuống nhưng tên
tuổi và ý chí vẫn luôn tồn tại mãi với thời gian,
với tình yêu và lòng trân trọng của dân tộc và thế
hệ mai sau.
Hình ảnh những người lính Thủy Quân Lục Chiến ngày
nào đang hội tụ cùng nhau tại Adelaide để cử hành lễ
truy điệu những đồng đội của mình nhân dịp kỷ niệm
51 năm ngày thành lập binh chủng đã để lại trong
lòng tôi một ấn tượng thật khó quên. Họ đến với
nhau từ trên khắp mọi miền của nước Úc, có người đến
từ Hoa Kỳ. Tuy có khác nhau về tuổi tác, công việc,
cùng những khó khăn riêng của kiếp sống tha phương
... nhưng khi đến với nhau họ đều mang chung một tâm
tình, đó là tình nước tình quê, tình chiến hữu. Gặp
lại nhau trong bộ quân phục của binh chủng màu xanh
lá cây rằn ri với chiếc nón bê-rê truyền thống, họ
như sống lại thời tuổi trẻ năm xưa, thật năng động,
hãnh diện và tràn trề cảm xúc.
Có những người anh vốn dĩ mới được quen biết từ khi
đặt chân lên đất khách quê người. Trong hoàn cảnh
tha hương mỗi người đều mải mê bươn chải với cuộc
sống, với những sinh hoạt thường ngày... Chợt bỗng
dưng hôm nay nhìn thấy các anh trong sắc áo quân
phục đầy tự tin và kiêu hãnh. Tôi mới hiểu ra rằng
các anh đã từng có một thời trai trẻ, một quá khứ
kiêu hùng. Nghe họ kể lại những trận đánh hôm xưa
với niềm say mê như có lửa trong mắt. Những trận
đánh của các tiểu đoàn Thủy Quân Lục Chiến, tiểu
đoàn 1 Quái Điểu, tiểu đoàn 2 Trâu Điên, tiểu đoàn 3
Sói biển, tiểu đoàn 4 Kình Ngư, tiểu đoàn 5 Hắc
Long, tiểu đoàn 6 Thần Ưng, tiểu đoàn 7 Hùm Xám,
tiểu đoàn 8 Ó Biển, tiểu đoàn 9 Mãnh Hổ, tiểu đoàn 1
PB Lôi Hoa, tiểu đoàn 2 PB Thần Tiễn, tiểu đoàn 3 PB
Nỏ Thần. Rồi đến những chiến dịch Đỗ Xá 1963, trận
đánh Phụng Dư 1965, trận Mộ Đức Quảng Ngãi, cuộc
phản công tết Mâu Thân 1968, mùa hè đỏ lửa 1972, các
cuộc hành quân Lam Sơn 719, Cửa Việt 1973... Đặc
biệt nhất là chiến thắng hào hùng lần tái chiếm Cổ
Thành Quảng Trị. Những người chiến binh Thủy Quân
Lục Chiến đã chiến đấu dũng cảm can trường, đem thân
xác mình ra chịu đựng thử thách giữa một hoàn cảnh
thua thiệt mọi bề để đạt được mục tiêu to lớn của
quân đội và quốc gia và họ đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn lại từng trận đánh từ những thước phim tài liệu,
có thể nói trong chiến tranh, đa số những người lính
Thủy Quân Lục Chiến không ai là không có một lần
thoát chết trong đường tơ kẽ tóc. Có lẽ vì vậy mà
họ trân quí nhau và dành cho nhau một tình cảm
thiêng liêng không thể diễn tả được. Họ đã cùng
chia nhau từng ngụm nước, điếu thuốc cũng bẻ đôi
thậm chí chung chia ngay cả mạng sống của mình nơi
chiến trường đầy khốc liệt gian nan. Hình ảnh một
người lính cựu Thủy Quân Lục Chiến từ Melbourne đang
trong cơn bệnh vẫn cố gắng lặn lội đường xa về tham
dự đại hội để gặp lại người chỉ huy cũ của mình sau
bao năm bặt vô âm tín. Gặp lại chỉ để nhìn thấy
nhau một lần, rồi thì dù có chết cũng thấy mãn
nguyện. Tình nghĩa huynh đệ chi binh của anh mách
bảo tôi rằng hãy biết yêu quí những gì trước mặt.
Tất cả rồi sẽ qua đi duy chỉ còn tình thương là tồn
tại và bất biến với thời gian. Những gì của hôm nay
sẽ là quá khứ cho ngày mai. Các anh đã sống hết
mình cho cuộc chiến để rồi giờ đây đang có được
những hồi ức tốt đẹp; cùng với niềm hãnh diện trào
dâng khi thấy mình đã thật sự hữu ích cho quê hương
và dân tộc.
Thấp thoáng trong buổi lễ hôm nay còn có bóng hồng
của các bác, các cô, các chị trong bộ áo dài dịu
dàng đằm thắm. Thật xúc động làm sao khi nhìn thấy
các đấng trượng phu trong bộ quân phục ngày cũ trao
tặng những đóa hồng tươi cho người vợ thân yêu của
mình. Cử chỉ này nói lên tình yêu, sự quí trọng và
lòng biết ơn. Vì thử hỏi rằng bút mực nào có thể
diễn tả hết nỗi truân chuyên của những người vợ lính,
những người đã cùng sát cánh bên chồng trải qua
biết bao gian khổ của thời chinh chiến, của những
năm tháng tù tội, của chia lìa, mất mát, đau thương...Họ
là những người đã âm thầm hy sinh rất nhiều, đã kiên
cường hứng chịu và đón nhận tất cả những khổ cực,
rủi ro của chiến tranh. Họ thật xứng được ca ngợi và
khen tặng
“Cô gái Việt nam ơi
Nếu chữ hy sinh có ở đời
Tôi muốn nạm vàng muôn khổ cực
Cho lòng cô gái Việt Nam tươi”
(Hồ Dzếnh)
Người xưa nói “Vô Tri Bất Mộ”. Lớn lên khi cuộc
chiến đã đi qua, ngày hôm nay được nghe và được hiểu
về những chứng tích hào hùng của những con người đã
viết lên trang sử của đất nước; làm cho tôi thêm yêu
mến và quí trọng người chiến sĩ Việt Nam Cộng Hòa,
những con người sinh ra, lớn lên và gồng gánh bao
đau thương trong hoàn cảnh điêu linh của dân tộc.
Dù bây giờ chiến tranh không còn nữa nhưng nhân loại
vẫn phải tiếp tục chiến đấu để bảo tồn những giá trị
nhân bản và tự do của con người. Tiếc thương và nhớ
ơn các chiến sĩ đã hy sinh vì Tổ Quốc- Danh Dự và
Trách Nhiệm - không gì cụ thể và tốt hơn là hãy can
đảm gánh vác lấy trách nhiệm xây dựng một thế giới
yêu chuộng tự do, hòa bình và nhân ái, khởi đầu ngay
từ chính bản thân mình. Một cánh én tuy không làm
nổi mùa xuân nhưng nhiều cánh én sẽ tạo nên cả bầu
trời xuân tươi rạng rỡ. Những cố gắng hôm nay của
mỗi người sẽ góp phần đơm hoa kết trái cho mùa Xuân
tươi đẹp của đất nước và dân tộc mai sau. Xin thắp
lên một nén hương lòng nguyện tiếp nối chí nguyện
cao đẹp của liệt vị vong thân.
"Mô
đất lạ chôn vùi thân bách
chiến,
Đám xương mù tàn tạ mãnh
chinh y"
|
ThụyKhanh SA